Chương 10: Trúc Mã Có Tật

Tiếu Nhiên xuống lầu không lập tức về nhà ngay mà đi bộ trên phố. Phố phường dưới ánh đèn neon thật đẹp, gió cũng thật mát mẻ.

Đột nhiên lạnh cả gáy, cô dần dần có chút hối hận. Khi còn nhỏ Tiếu Kính đã cảnh cáo cô rất nhiều lần là đừng bao giờ khiêu khích kẻ tiểu nhân, bởi vì cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì tiếp theo với cô hoặc người thân cô.

Tiếu Nhiên tâm tình bực bối đá vào hòn đá ven đường, hòn đá bị đá văng thật xa, Tiếu Nhiên vẫn luôn nhìn hòn đá đó cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt.

Đột nhiên sau lưng có người bấm còi, một giọng nói cợt nhả truyền đến:  "Cô bé, cháu đi đâu vậy? Chú đưa con đi, thế nào?"

Tiếu Nhiên trợn trắng mắt xoay người, đi vài bước đến bên cạnh xe, túm lấy lỗ tai của người ngồi trên ghế phụ.

“Ái ái ái! Làm gì làm gì, quân tử động khẩu bất động thủ nha?” Người này kêu lên.

Tiếu Nhiên nhìn hắn, “Lục Lục, cậu đi theo tôi làm gì?”

Bạch Tử Lục đau đầu mà nhìn Tiếu Nhiên “Gọi tiểu Bạch.” Lục Lục gì đó, hắn nghe được mà nổi hết da gà.

Tiếu Nhiên lúc này cũng dễ nói chuyện: “Tiểu Bạch, cậu đi theo tôi làm gì?”

Bạch Tử Lục kéo cánh tay cô xuống :“Lên xe chúng ta từ từ nói.”

Hắn cùng Tiếu Nhiên ngồi ghế sau.

"Này" Bạch Tử Lục nhìn cô bằng đôi mắt hóng chuyện bát quái, né tránh người lái xe, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi tại sao cậu lại cãi nhau với cô gái đó? Cô ta cướp bạn trai của cậu à? Không phải chứ? Bạn trai của cậu thế mà cũng có người cướp à?"

Thảo nào cô cảm thấy ai đó nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt rất quen thuộc, nhưng hắn nói chuyện cũng quá đau lòng rồi đi. Dương Ninh thì làm sao? Cô cảm thấy Dương Ninh là một người bạn trai rất tốt mà. Tiếu Nhiên cố ý úp úp mở mở: “Làm sao? Liên quan gì tới cậu? Không phải cậu định mách cho ba tôi đấy chứ?"

" Bà cô ơi, tôi nào dám chứ?" Bạch Tử Lục thấp giọng nói:" Tôi đây không phải là đang lo lắng cho cậu sao?"

“Có cái rắm.” Tiếu Nhiên hiển nhiên không tin.

Bạch Tử Lục cũng không chấp nhất với việc phải làm rõ chuyện này, hỏi cô có tính toán gì cho kì nghỉ hè này không.

“Trước hết thi bằng lái đi. Chờ bằng lái tới tay, có thể cùng một vài người bạn đi ra ngoài ngắm nhìn non sông gấm vóc tổ quốc rồi.” Tiếu Nhiên nói.

Bạch Tử Lục gật đầu, lại hỏi, “Cậu còn chơi Kiếm Tam không?"

"Thành thật mà nói, tôi không muốn chơi nhiều như vậy."

Là học sinh năm cuối cao trung, Tiếu Nhiên một năm a hai lần, một lần a nửa năm, thật sự không có ý nghĩa gì hết. Mỗi lần nghỉ hè, nghỉ đông online trực tuyến giống như mở ra một cánh cửa đến với thế giới mới vậy.

Nhắc mới nhớ , cô lúc ấy cùng mấy bạn bè thân hữu trong thế giới đó lập nên một bang hội, cô tìm đến phòng làm việc xoát tài chính của bang hội, xoát đến toàn bộ phúc lợi đều khai hỏa cô liền a, id cũng ném cho Bạch Tử Lục trông coi, quyền hạn bang chủ cũng giao lại cho hắn. Sau này mấy bạn bè thân hữu của cô cũng dần dần bắt đầu chơi, việc học của Tiếu Nhiên rất bận rộn, cũng không chơi được.

“Nhưng bọn họ đều rất nhớ cậu, hơn nữa cậu hiện tại đúng lúc không có việc gì làm, thật sự không muốn đi lên nhìn xem sao?” Bạch Tử Lục giọng điệu hết sức chân thành, Tiếu Nhiên thiếu chút nữa liền tin.

Cô nheo mắt nhìn hắn: "Cậu lại giở trò cặn bã với mấy em gái trong trò chơi sau đó lại không tự dọn dẹp được chứ gì?"

Bạch Tử Lục cười gượng hai tiếng: " Nếu cậu đoán ra rồi thì tôi cũng không giấu giếm nữa. Chuyện là như thế này, mọi chuyện thực ra rất đơn giản. Không phải tôi vẫn luôn chơi ở id quân gia của cậu sao? Rồi một ngày tôi gặp được một hoa tỷ, cô ấy yêu cậu...không, yêu cái id của cậu, liền tìm tôi thông báo cầu tình duyên. Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rằng tôi là yêu, không ngờ cô ấy nói rằng cô ấy cũng vậy. "

Tiếu Nhiên: “……”

Cô xoa trán, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Sau đó thì sao? Cậu cùng cô ta ở bên nhau?"

"Còn như thế nào nữa? Bất quá cô ta vì cậu mà đổi id, hai người bây giờ là tình lữ đó."

Tiếu Nhiên cầm lấy chiếc gối trong tầm tay đánh vào mặt Bạch Tử Lục.

Về đến nhà, cô trốn trong phòng ngủ, lén lút vào game.

Ngay khi cô vừa online, cuộc trò chuyện bí mật vang lên.

 [ Thanh Ti thả vũ ] lén lút nói với bạn: "Quân gia? Ngài tới rồi?"

Tiếu Nhiên không chút suy nghĩ liền trở về bốn chữ: “Không phải bản nhân.”

"Cô ấy đã đi đâu? Cô là ai?"

Tiếu Nhiên trả lời: " Tôi là baba của nó."

Nháy mắt trong trò chơi chỉ còn âm thanh BGM của Thành Đô.

Tiếu Nhiên ngẩng đầu nhìn id của mình.

Thanh Ti Chiết Kích.

Lúc trước cô chơi cái id này,  không thiếu muội tử đến cầu tình duyên. Quân gia là  hormone Kiếm Tam di động, vô số cô nương thấy đều phải kêu: Quân gia chính diện thượng ta.

Nhưng cô là yêu mà.

Nhìn chằm chằm cái id này của hoa tỷ, trong lòng cô cảm thấy khó chịu một lúc. Cô là hoa đã có chủ rồi nha.

Sau một thời gian, cô vẫn quyết định để Bạch Tử Lục tự mình giải quyết vấn đề mà hắn gây ra.

Cô ngồi xếp bằng ở trên ghế, mở nhóm chat của bang hội, nhắn lên vài chữ: Ta, bang chủ đẹp trai ngây ngất lòng người của các ngươi, đã trở lại.

Trong bang hội, các bằng hữu cũ của cô chỉ còn mấy người, phần lớn đều là người mới, chỉ biết bang chủ là Bạch Tử Lục độc ca hào. Bang chủ có giọng nói nam thần, lại không có bang chủ phu nhân, rất nhiều muội tử lập tức đưa ra nghi vấn của mình, nháy mắt khung chat xuất hiện mười mấy cái tin nhắn có nội dung y đúc nhau: Bang chủ không phải là chín quân đại đại đáng yêu của chúng ta sao?

Bạch Tử Lục độc ca hào id là Việt Cửu Quân.

Nhóm chat bị mấy lời này spam, Tiếu Nhiên đang muốn đánh chữ giải thích, bỗng nhiên phát hiện nhóm chat lớp cao trung cũng náo nhiệt không kém.

 Cô nhấp vào xem, nhanh chóng phát hiện ra có vài người đang thảo luận về những gì đã xảy ra trong bữa tiệc hôm nay, cô, Dương Xảo còn có Trịnh San San là ba cái tên vẫn luôn được nhắc đến.

Cô cười cười trong lòng, chọn một cái biểu tượng cảm xúc cười kiểu nguyên thủy gửi vào.

Trong nhóm chat bỗng nhiên im thin thít.

Khi cô đang chăm chú nhìn vào điện thoại, đột nhiên cuộc gọi của Dương Xảo hiện lên.

Di động không kịp vang cô đã vội vàng nhấc máy:" Dương Xảo? Cậu về nhà chưa?"

"Mình về nhà được một lúc rồi." Dương Xảo dừng một chút nói :"Tiếu Nhiên, trong nhóm thảo luận cái gì mình đều thấy được. Kỳ thật, hôm nay cậu không nên quay lại, cậu còn không biết Trịnh San San hay sao, chuyện gì mà cô ta không làm được. Loại người như cô ta, trước nay làm chuyện trái lương tâm mà vẫn yên tâm thoải mái, cậu còn mong chờ cô ta làm tổn thương cậu mà còn biết áy náy à. Tiếu Nhiên, hôm nay cậu làm thế vậy với cô ta, làm cô ta mất mặt trước nhiều người như vậy, loại người như cô ta tuyệt đối sẽ ghi hận cả đời. Cậu về sau tốt nhất cách xa cô ta một chút, mình sợ cô ta sẽ tổn thương cậu."

Tiếu Nhiên tìm một tư thế ngồi thoải mái, nói với người ở đầu dây bên kia :"Không quan trọng, cô ta muốn làm gì thì làm. Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, cái gì cũng có biện pháp."

Mặc dù trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng Tiếu Nhiên vẫn nói như vây, Dương Xảo cũng không thể nói cái gì nữa, chỉ có thể hy vọng Tiếu Nhiên sẽ có cách ứng phó.

Trong trò chơi lại có thêm vài đoạn trò chuyện bí mật, Tiếu Nhiên click mở xem,  nhất tâm nhị dụng hỏi Dương Xảo, “Đúng rồi, ngày đó cậu đem thẻ trả mình, nói ba cậu đã thanh toán tiền thuốc men, sau này cậu có nghe nói ông ấy mượn được tiền ở đâu không?

Dương Xảo kinh ngạc nói: " Ba mình không nói cho mình biết, chỉ nói là một người bạn. Nhưng tại sao cậu lại hỏi cái này?"

" Chờ chút, mình gửi ảnh cho cậu."

Tiếu Nhiên đem nội dung bức thư kia chụp lại, gửi cho Dương Xảo.

“Thấy được không?” Tiếu Nhiên nhỏ giọng hỏi.

Dương Xảo bên kia trầm mặc một trận, Tiếu Nhiên biết nàng đang xem nội dung tin nhắn, cho nên cũng an tĩnh lại.

Rất nhanh, Dương Xảo mở miệng, trong giọng nói có hoảng sợ lẫn khó tin: " Tiếu Nhiên, cậu lấy lá thư này ở đâu vậy?"

"Là bức thư nặc danh gửi đến nhà mình."

Dương Xảo lập tức nói: "Tiếu Nhiên, mình chưa bao giờ viết một bức thư như vậy gửi cho cậu."

"Mình biết lá thư không phải do cậu viết, cậu suy nghĩ kĩ một chút, bố mẹ cậu có biết địa chỉ nhà mình không, hay gần đây bọn họ có biểu hiện gì khác thường không?"  Tiếu Nhiên hướng dẫn từng bước.

"Ý cậu là, bọn họ viết bức thư này trên danh nghĩa mình ư?"

"Mình không chắc chắn, cho nên muốn hỏi cậu."

Dương Xảo nhắm mắt, hỏi cô tiền đã chuyển qua rồi sao.

"Ừ, ba mình trước tiên đã chuyển tiền, chuyển 10 vạn"

Ba của nàng là cái dạng người gì, Dương Xảo hiểu rõ hơn ai hết. Dương Thắng Quảng thích đánh bạc, tiền trong nhà từng chút một bị ông thua hết. Học phí của nàng và Dương Ninh đều do mẹ hao hết tâm tư tích cóp dưới tay  Dương Thắng Quảng. Tiền một khi vào tay ông ấy, căn bản không có khả năng trở về.

“Tiếu Nhiên” Dương Xảo tận lực tìm về một tia lý trí cuối cùng: " Nếu tiền thật sự là do ba mình lấy, dù thế nào mình cũng sẽ trả lại cho cậu, cho mình chút thời gian."

Dương Xảo nói xong liền treo điện thoại, Tiếu Nhiên gọi lại như thế nào cũng không được. Gọi cho Dương Ninh cũng vậy.

Cuộc trò chuyện bí mật trong trò chơi vẫn vang lên, hầu hết đều là những thứ vớ vẩn mà Bạch Tử Lục gửi đến,  Tiếu Nhiên phiền lòng dưới trực tiếp thoát  game.

Mấy ngày kế tiếp, Tiếu Nhiên không liên hệ được với Dương Xảo và Dương Ninh.

Cô chỉ có thể gửi tin nhắn nhiều lần, nói với bọn họ rằng số tiền đó không cần vội.

Một buổi sáng, cô nhận được một tin nhắn từ Dương Ninh, nói rằng ba hắn đã thừa nhận đòi số tiền đó, nhưng tiền đã đánh cuộc hết. Bọn họ không có khả năng trả hết tiền nhanh như vậy, mong cô chờ một chút.

Tiếu Nhiên lập tức hồi âm: Thật sự không cần, em chỉ muốn xác nhận tiền đã đi đâu thôi, cũng không phải đòi các anh trả tiền.

"Anh biết." Dương Ninh trả lời ngắn gọn ba chữ. Những tin nhắn tiếp theo của Tiếu Nhiên đều là đá chìm đáy biển. Nhưng sau khi nhận được ít nhất một câu trả lời từ anh, tâm tình cô mới thả lỏng trở lại.

Sau khi khoa nhị khảo xong, Tiếu Nhiên ăn vạ không chịu ra khỏi cửa. Tiếu Kính hỏi mới biết được là cô sợ huấn luyện viên quá hung.

" Bằng không thì lão ba ngài dạy con cũng được."  Tiếu Nhiên cắn dưa hấu nói.

"Ba không có thời gian. Tử Lục cũng chưa có bằng lái, con nhờ cậu ta chỉ giáo đi."

Tiếu Nhiên lập tức về phòng gọi điện thoại cho Bạch Tử Lục, không nghĩ tới Bạch Tử Lục còn không vui:" "Kỹ năng lái xe của tôi cũng rất kém, cậu tìm một tài xế có kinh nghiệm lâu năm ấy. Nghỉ hè Tống Kính Tu không đến nhà cậu tìm cậu à? Cậu có thể dứt khoát tìm anh ấy mà? Lão tài xế còn có thể mang cho tôi cái gì đó he he he..."

Bạch Tử Lục cười đến đầy thâm ý, Tiếu Nhiên giây tiếp theo liền cúp điện thoại. Cô tức khắc cảm thấy  hành động tìm Bạch Tử Lục nói chuyên chính sự vừa rồi của mình giống như thiểu năng trí tuệ.

Trong phòng khách Bạch gia, Bạch Khiêm Nhạc một bên tặng cho con trai mình một cái like ngón cái, một bên nói với người ở đầu dây bên kia: " Thành!"

“Cảm ơn.”

Bạch Khiêm Nhạc cười nói, “Lão Tiếu, anh xem nhóm người chúng tôi đúng là buồn thối ruột với đường tình nhân duyên của tiểu cô nương nhà anh rồi."

Tiếu Kính cười cười, “Hôm nào đi ra ngoài ăn cơm đi, tôi mời."

Bạch Tử Lục chờ lão ba cúp điện thoại,  nhảy lên sô pha, buồn bực nói: “Lão ba, kỳ thật con cũng rất thích Tiếu Nhiên muội muội, sao ba không tác hợp cho con và Tiếu Nhiên ở bên nhau đi?"

Bạch Khiêm Nhạc nhìn con trai mình, nói: "Ba cũng muốn vậy mà, nhưng ánh mắt Tiếu Kính thúc thúc của con cao. Hơn nữa, sự nhiệt tình nửa vời này của con, không phải làm tổn thương con gái nhà người ta sao?"

Bạch Tử Lục kỳ thật cũng chỉ là thuận miệng mà nói, thời điểm hắn bảy tám tuổi cũng đã nghĩ tới việc cưới Tiếu Nhiên về nhà làm vợ, đó là bởi vò cô xinh đẹp. Nhưng sau này, ở chung cùng cô lâu rồi, chút tâm tư nhỏ đó dần dần biến thành thân tình không hơn không kém. Ở trong lòng hắn, Tiếu Nhiên xứng đáng với người tốt nhất.

Bên này Tiếu Nhiên đi đi lại lại trong phòng ngủ, tự hỏi bản thân có nên tìm Tống Kính Tu hỗ trọ hay không? Kỳ thật Tống Kính Tu rất bận, hơn nữa...nếu anh dạy cô lái xe, có lẽ cô sẽ khẩn trương hơn.

Nhưng không bao lâu, Tống Kính Tu cư nhiên giống như tâm linh tương thông mà gọi điện tới.

Tiếu Nhiên sau khi nhận được cuộc gọi lập tức ngoan ngoãn chào hỏi.

“Ở nhà?”

Tiếu Nhiên  ngồi ở mép giường rung chân: ""Đúng vậy, vừa ăn tối xong. Em nghe Tống Chinh thúc thúc nói anh vừa mới nghỉ hè? Có giúp việc ở công ty không?"

“Đúng vậy, bất quá gần đây công ty cũng không có việc gì nhiều, phần lớn thời gian anh đều ở nhà."

Tiếu Nhiên nghe anh nói như vậy  liền yên lòng, cô nói với anh rằng mình sắp thi thử bằng lái, nhưng do sợ huấn luyện viên nên vẫn chưa ra ngoài tập lái xe, hỏi anh có thể dạy cô đươc không.

“Có thể”

Tống Kính Tu đáp ứng, cũng không quên nhắc nhở cô: "Bất quá thời điểm anh không kiên nhẫn sẽ mắng người, cũng sẽ không bận tâm đến tâm trạng của người khác. Như vậy em còn muốn sao?"

…… Không muốn. Nhưng Tiếu Nhiên không dám nói, cô lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nói: " Không sao đâu, nội tâm em mạnh mẽ lắm!"