Chương 11: Chia tay

Ngày đầu tiên Tống Kính Tu đã dạy cho Tiếu Nhiên về những kiến thức cơ bản khi điều khiển ô tô, bản thân Tiếu Nhiên cũng đã tìm hiểu qua một chút, , cho nên còn tính nhẹ nhàng. Trời bắt đầu chạng vạng, Tống Kính Tu cho Tiếu Nhiên lái thử qua một ngã tư, thấy cô học được không tồi liền cổ vũ cô lái xe về phía trước, cuối cùng dừng lại ở trước một quán ăn.

Hai người dùng bữa, Tống Kính Tu lái xe đưa Tiếu Nhiên tới thành phố bên cạnh hóng gió.

Nhìn thấy anh cầm vô lăng bằng một tay một cách nhẹ nhàng lại lỗi lạc, Tiếu Nhiên nóng lòng muốn thử.

Tống Kính Tu lại không cho phép: " Em lái xe còn quá chậm, tốc độ so với đi bộ có cái gì khác nhau không?"

Tiếu Nhiên không phục:"Vậy anh xuống xe đi, em sẽ lái, thử xem ai nhanh hơn ai!"

"Ha!"

Tiếu Nhiên liếc anh một cái, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Ở đây ít xe, nhưng thỉnh thoảng có xe đi ngang thì đều nhanh như điện chớp, một mình lái xe, cô không dám.

“Không phải rất lợi hại sao? Như thế nào, không dám?” Tống Kính Tu nhìn cô, trên mặt viết đầy chữ khiêu khích.

Tiếu Nhiên bị anh kích thích một trận như vậy, buột miệng nói: " Lái thì lái!"

Tống Kính Tu sợ cô tự mình lái xe sẽ gặp nguy hiểm, anh ngồi vào ghế phó lái, đóng cửa xe, ra lệnh: " Đi đến giao lộ phía trước, chạy trên 55"

Tiếu Nhiên: "Được, anh cứ ngồi yên đó đi."

Sau khi xe nổ máy, Tiếu Nhiên liền hối hận. Dù gì cũng là ngày đầu tiên cô lái xe, khó nắm được lực độ của chân ga, cho nên xe ngay từ đầu đã chậm rì rì, khiến Tống Kính Tu nhiều lần nhếch mép cười nhạo.

Phiền chết đi đươc! Ngày thường là một người tốt, tại sao bây giờ lại khiến cho người ta chán ghét như vậy chứ?

Tiếu Nhiên nhịn không được muốn vò đầu bứt tai, thâm tâm nổi lên ý nghĩ hung ác, đạp mạnh chân ga một cái, xe vọt chạy ra ngoài. Cô trong lòng căng thẳng chết đi được nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ “Em rất bình tĩnh một chút cũng không sợ sẽ lật xe hoặc là đụng vào người khác.”

Đến chỗ giao lộ cô chậm rãi giảm tốc độ, sau khi đi qua giao lộ liền cho xe dừng lại ở bên phải đường.

Trước cho cô bình tĩnh một chút.

Tống Kính Tu đưa nước cho cô, bị cô lạnh lùng từ chối.  Cô xoay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chính là không muốn nói chuyện với anh. . Tống Kính Tu nhịn cười ho nhẹ một tiếng :" Tốt, hôm nay học không tồi, em muốn thưởng cái gì?"

“……” Tiếu Nhiên vểnh tai lên nghe.

" Hay là thưởng cho em một đường lái xe về nhà nhé?"

Tiếu Nhiên từ chối : "Không cần!" Không biết đường còn đáng sợ hơn nữa, em sai rồi anh trai ơi QAQ~

“Được rồi, uống nước đi.” Tống Kính Tu lại đưa nước qua, lần này Tiếu Nhiên không nói hai lời liền nhận.

Về đến nhà lòng Tiếu Nhiên vẫn còn sợ hãi, Tiếu Nhiên còn không dám thở mạnh với anh chứ đừng nói là nói chuyện.

Tuy nhiên, hiệu quả của việc Tống Kính Tu nghiêm khắc là Tiếu Nhiên đã tiến bộ rất nhanh, ba ngày sau lại lên đường, cô đã có thể biết bước tiếp theo cần phải làm gì mà không cần sự nhắc nhở của Tống Kính Tu.

Vào ngày thứ năm, Tống Kính Tu nói: " Ngày mai em khảo thí cũng không thành vấn đề rồi."

Quả nhiên, đường đi ngày đó, Tiếu Nhiên một lần liền qua rồi.  Sau khi thông qua bốn bài kiểm tra, Tiếu Nhiên chỉ cần chờ bằng lái gửi về nhà.

Vì chúc mừng Tiếu Nhiên lấy được bằng lái, Bạch Tử Lục quyết định mời cô và Tống Kính Tu cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng hắn cũng không quên nhiệm vụ cao cả mà lão ba mình đã giao.

Bạch Tử Lục chọn một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, món cay Tứ Xuyên của nhà hàng này là chính tông, mùa hè mở điều hòa ăn món cay Tứ Xuyên, sung sướng miễn bàn.  Tống Kính Tu lúc đầu không muốn đi vì dạ dày anh không tốt lắm, nhưng thấy Tiếu Nhiên rất muốn đi, cuối cùng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt.

Bạch Tử Lục đặt bàn bốn người, Tiếu Nhiên cùng Tống Kính Tu ngồi một bên, Bạch Tử Lục giống như đại gia một mình độc chiếm vị trí của hai người.

Đồ ăn lên rất nhanh, xương sườn hấp, thịt heo nấu hai lần, đậu hủ Ma Bà, phổi phiến phu thê , cà tím ngư hương, cá hầm cải chua, cá hương thịt ti còn có thịt luộc phiến, tất cả đều là món cô thích ăn.

Món nào cũng bốc khói nghi ngút, Tiếu Nhiên ăn một cách mãn nguyện.

Bạch Tử Lục nghĩ tới ngày mà cô online game được một lúc lại vội vã offline mà không thèm để ý đến hắn, liền hỏi cô xem hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

" Tôi còn chưa nói cậu đâu." Tiếu Nhiên đầu cũng không ngẩng lên, nói:" Hôm đó tôi vừa online, yêu hoa tỷ kia liền tìm đến tôi, cậu xem cậu đã làm cái gì! Muốn trêu hoa ghẹo nguyệt thì dùng id của cậu đi, mắc mớ gì lấy id của tôi để ghẹo gái?"

“Cậu đừng đùa, tôi chơi độc ca, muội tử trong game tôi gặp được đều là cái dạng đại gia đùa giỡn gái nhà lành, nghĩ đến thôi cũng thấy sợ."  Bạch Tử Lục run run, nhìn về phía Tống Kính Tu đang trầm mặc: " “Tống đại ca, anh có biết Tiếu Nhiên dùng id nam tử hán trong game không? Loại này lên Kênh bạn tốt tùy tiện hét một tiếng liền có một đống đoàn trị liệu cận chiến dps, có thể thấy được nội tâm cậu ấy phi thường nhanh nhẹn dũng mãnh, anh ngày thường cũng phải cẩn thận, đừng dại mà chọc đến cậu ấy."  Bạch Tử Lục lại nghĩ tới chuyện mình thấy ở buổi họp lớp hôm đó, đáy lòng lại chấn động không thôi.

Tiếu Nhiên lập tức trừng mắt liếc  nhìn Bạch Tử Lục một cái, quay đầu lại nhìn Tống Kính Tu, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, Tiếu Nhiên nhìn thấy Tống Kính Tu cười cười :" Anh đoán cô ấy không muốn không rõ ràng với người khác giới trong game mới chơi id nam, như vậy cũng tốt."

Bạch Tử Lục nghe vậy hung hăng cắn một miếng xương sườn, thầm nghĩ đó cũng không phải vì anh. Ngoài miệng thì nói: " Ai nha, tôi cũng không nghĩ tới, Tiếu Nhiên như vậy mà đã có bạn trai rồi, ngày thường tránh nhau cũng đúng rồi."

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ khu vực rơi vào im lặng.

Hắn cảm thấy một tầm nhìn lạnh lẽo trên đỉnh đầu, da đầu tức khắc tê dại.

“Đúng vậy,” một lát sau, Tiếu Nhiên âm dương quái khí, nói: “Đâu giống cậu, cả ngày cày game, muội tử bị cậu trêu chọc có thể rải một vòng Trái Đất rồi đó. Tôi nghe nói trong bang hội có mấy muội tử vì tranh giành cậu mà cắn xé nhau nữa cơ mà, có đúng không?"

Bạch Tử Lục vội chắp tay :"Dừng lại, tôi nói không lại cậu, tôi không nói nữa, được chưa?"

Nhưng cái máy nói như hắn ta thì làm sao ngậm miệng lại được, Bạch Tử Lục ăn sảng, hỏi hai người: "Chúng ta có nên uống rượu không?"

“Muốn.” “Không cần.”

“Rốt cuộc muốn hay không ?” Bạch Tử Lục khó hiểu.

Tiếu Nhiên nói: "Một ít bia lạnh."

"Ai gia cậu nói cậu là con gái mà, ngày thường không thể mền mỏng một chút sao? Bạch Tử Lục lập tức mở miệng châm chọc.

Tiếu Nhiên chớp chớp mắt “Tôi có thể mềm nha, cậu đừng ‘ mềm ’ là được.”

Bạch Tử Lục uống miếng trà đến tận cổ họng rồi còn để bị sặc, tức khắc ho đến kinh thiên động địa.

Ánh mắt chứa đầy thâm thúy của Tống Kính Tu dừng trên người cô,  Tiếu Nhiên cũng có chút ngượng ngùng : “Ngày thường nói chuyện với cậu ta như vậy đã quen, không nhịn được, đừng để ý, đừng để ý."

Cô cúi đầu uống nước, Bạch Tử Lục chỉ vào đỉnh đầu cô, nửa ngày không nghẹn ra được một chữ.

Bị một tiểu cô nương đem loại sự tình này ra nói cho nghẹn họng kỳ thật rất mất mặt. Bạch Tử Lục không mất bao lâu liền hồi sức, tiếp tục khiêu khích: "  “Nam nhân mềm hay cứng làm sao cậu biết được? Chẳng lẽ học được từ Dương Ninh?"

Tiếu Nhiên lập tức đánh trả: “Còn cậu là từ tay phải mà biết à?"

"Đệt..!" Bạch Tử Lục đỏ bừng cả mặt, cầu cứu Tống Kính Tu: "Anh nhìn cậu ta đi, cái này là thứ mà con gái nên nói sao?"

Tống Kính Tu  đặt đũa xuống, nói: " Tiểu Nhiên nói không đúng."

Bạch Tử Lục như tìm được minh hữu lập tức nhìn sang với vẻ biết ơn,  lại nghe Tống Kính Tu nói tiếp: "Muốn biết bằng tay phải, trước tiên phải có."

Có cái gì? Bạch Tử Lục nghe một chút liền hiểu, vì thế…… Tốt lắm.

Tiếu Nhiên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Các ngươi…… Hừ!” Bạch Tử Lục từ bỏ, hảo hán cũng không thể lấy quả địch chúng, thua không mất mặt.

Bạch Tử Lục mãi cho đến tính tiền cũng không nói câu nào,  hiển nhiên nội thương quá nặng, còn chưa khôi phục.

Xuống lầu tính tiền, Tiếu Nhiên đi phía trước, ngẩng đầu nhìn thấy Dương Ninh đang vào cửa, cô hai bước gộp một nhảy xuống lầu, nháy mắt đứng ở trước mặt Dương Ninh : "Thật là trùng hợp, anh cũng đến đây ăn cơm ư?"

Dương Ninh nói: “Anh tới tìm em.”

“Ai nha,” Bạch Tử Lục nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trạng thái không thuận ban đầu lập tức biến mất, hắn quay người lại, hả hê nhìn Tống Kính Tu: " Mới vừa rồi còn không muốn uống rượu, thế nào, bây giờ có muốn uống một chút không?"

Tống Kính Tu cười cười  : “Được, đi đâu uống?”

Tiếu Nhiên nhìn Dương Ninh một hồi,  sau đó xoay người nói với hai người:  “ Em cùng Dương Ninh đi ra ngoài một chút, không cần chờ, em tự mình về sau."

Dương Ninh nhìn thấy hai người bước xuống cầu thang, ánh mắt lập tức ảm đạm không ít, nhưng nghe xong lời này của Tiếu Nhiên, ánh mắt lại sáng lên. Nhưng đảo mắt lại nghĩ đến nguyên nhân hắn tới tìm Tiếu Nhiên, tâm tình lại trở nên phức tạp.

Dương Ninh đưa Tiếu Nhiên đến một quán cà phê gần đó.

Thời điểm này quán cà phê cũng không có nhiều khách lắm, rất yên ắng, là một nơi thích hợp để nói chuyện.

Dương Ninh từ trong bao lấy ra một cái túi giấy, đẩy đến trước mặt Tiếu Nhiên.

Tiếu Nhiên mấy ngày chưa được gặp hắn, cũng không có tin tức của hắn,  này sẽ nhìn thấy người khác,  cho tới bây giờ nụ cười vẫn chưa biến mất : "Đây là cái gì?"

Nhìn thấy nụ cười của cô, Dương Ninh cảm thấy có chút không đành lòng, chậm rãi nói: "Như anh đã nói lần trước, số tiền mà nhà em cho ba anh mượn, ông ta đã đánh cược hết rồi. Đây là 30 nghìn tệ do anh cùng Dương Xảo đi mượn họ hàng thân thích, bên trong cũng bao gồm số tiền mẹ anh bí mật tích góp được để lo cho anh và Dương Xảo ăn học. Anh đã nợ gia đình em quá nhiều, có lẽ cả đời này cũng không trả hết đươc."

Một ngày nọ, Dương Thắng Quảng nghe lén được con gái nói chuyện điện thoại, Dương Xảo nói Tiếu Kính đang đưa Tiếu Nhiên đi du lịch nước ngoài, quà sinh nhật trong tương lai có khả năng là một chiếc xe, ông liền động tâm. Ông tìm mọi cách lấy thông tin liên lạc cùng với địa chỉ của Tiếu Nhiên từ Dương Xảo, gưi một bức thư qua đó.

Nụ cười trên mặt Tiếu Nhiên từng chút biến mất, đem tiền đẩy trở về: “Dương Ninh, ngày đó em đã nói rất rõ ràng với Dương Xảo rồi, tiền này không cần vội vàng trả.  Em không phải thuận miệng khách khí nói chơi, em biết tình huống bây giờ của nhà anh, anh và Dương Xảo còn muốn vào đại học, học phí hay sinh hoạt phí cũng đều là tiền cả, nếu trả lại cho em, vào đại học phải làm thế nào?"

"Anh dự định trực tiếp đi làm" Dương Ninh nói "Anh kiếm tiền, Dương Xảo có thể tiếp tục học."

Tiếu Nhiên mũi chua xót:  “Không được, thành tích của anh có thể đậu vào một trường đại học tốt đấy, anh quyết định như vậy về sau tuyệt đối phải hối hận, Dương Xảo cũng sẽ không đồng ý cho anh làm như vậy.”

" Anh đã nói qua với Dương Xảo rồi, em ấy cũng đồng ý như vậy." giọng nói của Dương Ninh nhẹ nhàng bay vào tai Tiếu Nhiên :" Mẹ những năm gần đây vì chuyện học hành của bọn anh,  thân thể cũng không còn khỏe nữa rồi. Phận làm con cái, anh từ trước đến nay đều bất lực với cái nhà này, hiện tại vừa đúng lúc mượn cơ hội này đem đường lui chặt đứt đi. Trên thế giới này có rất nhiều gia đình giống như gia đình anh, anh có thể học hành đến bây giờ đã không có gì tiếc nuối. Điều anh tiếc nuối nhất chính là……”

Hắn nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt sâu thẳm không kém phần dịu dàng, không nói thêm câu nào nữa, nhịn xuống xúc động muốn ôm cô, cắn răng nói: " Anh còn một việc muốn nói với em."

Trực giác nói cho cô những gì Dương Ninh muốn nói cũng không phải chuyện gì tốt, cô lắc đầu, lần đầu tiên tỏ ra trẻ con với hắn: "Em hiện tại không muốn nghe, em phải về nhà.”

Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, Dương Ninh gắt gao nắm chặt lấy cánh tay cô.

“Tiếu Nhiên, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi?”

Tiếu Nhiên cố chấp không nhìn hắn, cũng không nói lời nào.

“Từ Nguyên Đán năm nay đến bây giờ, cũng đã gần bảy tháng."

Dương Ninh lo nói, tay cũng không buông ra: “Tuy rằng có khắc khẩu, nhưng anh vẫn rất vui vẻ. Nữ sinh mà người khác theo đuổi không được là bạn gái của mình, anh vui mừng còn không hết cơ mà? Nhưng cũng vì nguyên nhân đó mà anh rất tự ti,  cảm thấy chính mình căn bản không xứng với em, dù ngoại hình hay gia cảnh thì anh đều thua xa em. Cho nên hiện tại hồi tưởng lại, chiến tranh lạnh của chúng ta đều là do anh gây nên, ngày đó anh đột nhiên phát bệnh thần kinh, cho rằng chúng ta thật sự không xứng với nhau, liền không quan tâm em nữa."

Dương Ninh mỉm cười, như thể đang cười nhạo mình đã từng ngây thơ như thế nào. Nụ cười giễu cợt kết thúc,  ánh mắt hắn bình tĩnh lại:"Về sau, em không cần phải chịu đựng một người như vậy nữa. Tiểu Nhiên, chúng ta chia tay đi, anh trả tự do cho em."

Tiếu Nhiên lập tức hất tay anh ra, khóe mắt đã ươn ướt, "Tại sao? Anh cho em một lý do đi. Vì tiền? Em đã nói không cần phải trả rồi mà?"

"Không phải vấn đề tiền bạc, cùng em ở bên nhau, anh thật sự rất vất vả. Tiếu Nhiên, em không thể tự-------"

Tiếu Nhiên đánh gãy lời hắn: "Tại sao anh luôn quan tâm người khác nghĩ như thế nào vậy nhỉ? Chúng ta cùng người khác có gì liên quan sao? Trong lòng anh, cái nhìn ​​của người khác rất quan trọng có phải không?"

Dương Ninh cười khổ:  “Đúng vậy, anh chính là sĩ diện. Là người sống trong miệng người khác, anh không thể không ngại. Hơn nữa, anh cảm thấy họ nói rất đúng, chúng ta thật sự không hợp. Ngay từ đầu, đáng lẽ anh không nên nghe theo lời Dương Xảo theo đuổi em, đoạn tình cảm này ngay từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, hiện tại kịp thời kết thúc, không phải chuyện gì xấu.”

Tiếu Nhiên nhìn hắn, im lặng rơi nước mắt.

Thời gian đầu, họ cũng không biết mình sẽ đi được bao xa.  Nhưng khi đó, cả hai người đều rất kiên định, nghĩ đến bên người có một bờ vai để dựa, có một đôi tay thể nắm, cô liền có dũng khí bước tiếp.

Nhưng bây giờ hắn đột nhiên nói với cô rằng hắn không muốn bước tiếp cùng cô nữa, thậm chí còn phủ nhận quyết tâm bên nhau lúc ban đầu, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn càng ngày càng dài, hai người càng ngày càng xa.

Khi chỉ còn dấu vết của những giọt nước mắt, Tiếu Nhiên mới bình tĩnh lại và nói với hắn: "Được, vậy thì chia tay."

Cuối cùng, Tiếu Nhiên vẫn không yêu cầu Dương Ninh trả lại tiền cho cô. Cô bắt taxi trở về nhà, vừa vào nhà đã chạy lên phòng ngủ trên gác, nhốt mình trong đó.

Tiếu Kính tan tầm trở về gõ cửa phòng cô, Tiếu Nhiên trốn ở trong chăn làm bộ vừa mới ngủ dậy.

“Kính Tu đâu?” Tiếu Kính đứng ở ngoài cửa hỏi.

"Anh ấy đang đi chơi với Tiểu Bạch, phỏng chừng chút nữa sẽ về."

Tiếu Kính không hỏi nhiều, trở về thư phòng.

Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.

Tiếu Kính nghĩ đến Tiếu Nhiên còn đang ngủ, liền tự mình xuống lầu mở cửa.

Tống Kính Tu đứng ngoài cửa, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt long lanh nước, gió thổi qua, Tiếu Kính ngửi được mùi rượu trên người anh, theo bản năng mà nhíu mày, “Uống rượu?”

Tống Kính Tu vào cửa, cởi áo khoác ra: “Vâng ạ, cùng Tử Lục uống mấy chén.”

Bước chân anh ổn định, nhưng Tiếu Kính vẫn rất lo lắng, nhìn lên lầu hét lớn: "Tiếu Nhiên, con xuống đây cho ba."

Tiếu Nhiên một giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy, mặc xong áo khoác liền chạy xuống lầu.

“Ba, làm sao vậy?”

Tiếu Kính ngẩng đầu, lúc này mới nhìn ra Tiếu Nhiên có chút khác thường. Đôi mắt cô sưng lên, sắc mặt tái nhợt, đứa con gái ngày thường đi siêu thị cũng phải lo lắng trang điểm ăn mặc gọn gàng thế mà bây giờ lại lôi thôi lếch thếch. Ông cũng không mở miệng hỏi, chỉ nhìn theo bóng Tiếu Nhiên đang từ từ bước xuống lầu, nói: " Kính Tu ca ca của con uống rượu, con chăm sóc nó một chút."