Chương 3: Trúc Mã Có Tật

Khi mọi người nhìn lại quá khứ, những năm tháng nỗ lực đến tuyệt vọng để đuổi theo ánh sáng duy nhất của thế giới vào năm thứ ba cao trung sẽ là một sự hiện hữu sáng ngời trong ký ức của mỗi con người. Nhưng đối với những ai đang trải qua thì quả thật là đau khổ. Những năm tháng ấy, chúng ta phải trải qua gánh nặng học tập, áp lực tâm lý rất lớn. Khi phòng tự học chìm trong im lặng, có một áp lực vô hình nào đó đã khiến cho chúng ta có cảm giác áp bức đến ngộp thở.

Cũng may Tiếu Nhiên tâm lý tốt, ăn nhậu chơi bời đều không chậm trễ, đương nhiên cô luôn nghĩ đến việc tìm ra ai là người đưa nước cho mình.

Như vậy là có thể cho Dương Ninh một lời giải thích thỏa đáng.

Như vậy hai người là có thể hòa hảo như lúc ban đầu.

Bằng cách này, cô ấy cũng có thể tập trung vào việc học trở lại và không còn lo lắng về những vấn đề vụn vặt này nữa.

Có đôi khi Tiếu Nhiên cảm thấy Dương Ninh có chút trẻ con, tuy rằng cô cũng vậy. Nhưng ngày thường ở chung, mỗi lần giận nhỏ hờn to đều đa số là cô chủ động cúi đầu, nghĩ vậy, Tiếu Nhiên bất giác thở dài. Xét đến cùng, cô vẫn là một người sợ phiền phức, cô muốn giải quyết vấn đề trước, bất kể dùng phương pháp nào.

Mẹ kiếp, hôm nay cô xin nghỉ. Giả vờ đi vệ sinh nhưng thực chất là trốn ở cuối hành lang trước lớp. Mấy ngày trước trời mưa, sau cơn mưa không khí trở nên sạch sẽ, mát mẻ hẳn. Tiếu Nhiên dựa vào bên cửa sổ thổi gió, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm hành lang. Chẳng bao lâu sau, một nam sinh vóc dáng thấp bé xuất hiện ở phía bên kia hành lang, nhanh chóng lách eo bước vào phòng học của Tiếu Nhiên.

Tiếu Nhiên nhanh chóng chạy đến, đẩy cửa sau của lớp học.

Nam sinh vừa mới đặt chai nước xuống, cảm thấy không vừa mắt lại xê dịch vị trí.

“Nông Phu Sơn Tuyền có điểm ngọt?”

Tiếu Nhiên bỗng nhiên lên tiếng, nam sinh bị dọa đến thiếu chút nữa quỳ đến trên mặt đất, “Fuck……”

Hắn nhận ra giọng của Tiếu Nhiên, sống lưng cứng đờ mà nhìn chằm chằm cửa trước, Tiếu Nhiên đi đến bên người hắn, nam sinh vội xoay người đưa lưng về phía cô.

Tiếu Nhiên nhíu nhíu mày, hỏi hắn: “Cậu đưa nước cho tôi làm gì?”

Nam sinh như cũ trầm mặc đưa lưng về phía cô, Tiếu Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn, “Nói đi.”

“Tôi…… Không phải……” Nam sinh đỏ mặt

“Nước không phải tôi đưa.”

“Đó là ai?”

Nam sinh quay đầu nhìn mắt cô, mặt càng đỏ hơn, hắn rũ mắt vẽ vài nét lên bàn học.

Tiếu Nhiên một lúc mới nhận ra.

sjx? Cô chỉ biết sjm←_←

Nam sinh nhìn cô cau mày suy nghĩ, đẩy bàn sang một bên và bỏ chạy.

Tiếu Nhiên không thèm để ý hắn, cô ngồi ở vị trí của mình chống cằm mà suy nghĩ, liên tục tự hỏi bản thân liệu có người như vậy trong lớp của mình không.

Nghĩ tới nghĩ lui không có kết quả, mà các bạn trong lớp đã học xong thể dục đang nhộn nhạo về lớp.

Dương Xảo nhìn thấy cô, như một con gấu vồ tới: "Thế nào? Bắt được ai không?"

“Người thì bắt được, nhưng hắn nói ‘có điểm ngọt ’ không phải hắn đưa.” Tiếu Nhiên viết ba chữ trên giấy đưa cho nàng "Cậu giúp nhớ xem, lớp của chúng ta...  thậm chí trường học, những ai có tên viết tắt là ba chữ cái này ?"

Dương Xảo rũ mi suy tư, Tiếu Nhiên thoáng nhìn ngoài cửa, vô tình thấy Dương Ninh cúi đầu đi qua, liền đứng dậy đuổi theo.

"Dương Ninh."

Dương Ninh bị cô gọi, đứng im bất động.

Tiếu Nhiên đi đến phía sau hắn, thấp giọng hỏi: "Anh vẫn không muốn để ý đến em sao?"

Dương Ninh xoay người, đáy lòng vẫn để ý cô cùng những nam sinh khác có tiếp xúc, nhưng vừa thấy cô liền mềm lòng.

"Anh chỉ là không biết phải đối mặt với em như thế nào"

Dương Ninh ngập ngừng, “Vốn dĩ ở trong mắt mọi người, anh chính là không xứng với em, em không biết, mỗi ngày anh đều lo lắng về việc em sẽ rời bỏ anh. Mấy ngày nay anh không tìm em, bình tĩnh nghĩ kĩ, thật ra, nếu một ngày nào đó em ở bên người khác thì có sao đâu? Ít ra thì em cũng đã đối xử với anh rất tốt, vậy là đủ rồi. "

Dương Ninh lúc này nhìn có chút đáng thương.

Tiếu Nhiên mím môi nói:  "Vậy thì làm lành đi."

"Ừ." Dương Ninh gật đầu, mi mắt rũ càng thấp.

Tiếu Nhiên bỗng nhiên rất muốn đối hắn kabedon một cái rồi nắm lấy cằm hỏi hắn : Ngươi không yêu papa ngươi nữa à?

Khoan đã, hình như có chỗ không đúng lắm... Tiếu Nhiên nhắm mắt, xua đi những suy nghĩ quái gở trong đầu.

Lúc này giáo viên tiếng Anh đã vào phòng học, hỏi mọi người xem đã kịp thời xem lại nội dung của tiết học trước chưa.

Tiếu Nhiên đẩy hắn một cái  "Lên lớp đi, em về đây."

Buổi tối 7 giờ là đại hội toàn trường.

Giáo viên chủ nhiệm một lần nữa nhấn mạnh đến vấn đề yêu đương sớm. Thái độ của trường học đối yêu sớm có chút buông lỏng, rõ ràng trước đây là mệnh lệnh cấm, mà hiện tại lại mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chủ nhiệm Mã đang nói: “Các em có thể yêu đương, sau tiết tự học buổi tối nam sinh cũng có thể đưa nữ sinh về, nhưng không được phép bước qua vạch trắng dưới lầu ký túc xá nữ, càng không được ở ngoài vạch trắng lôi lôi kéo kéo, lưu luyến, nếu không, sẽ đem đèn pin chiếu vào, hai người đều bị gọi phụ huynh. "

Bọn học sinh ha ha cười.

Tiếu Nhiên cũng cười cười, gục đầu xuống. Cô có điểm chột dạ. Tuy rằng cô và Dương Ninh chỉ dừng ở mức độ nắm tay, nhiều nhất chỉ là ôm nhẹ một cái.

Sau khi tự học buổi tối bắt đầu, Tiếu Nhiên nhanh chóng vào trạng thái học tập và hoàn toàn quên mất chuyện "SJX".

Ngay khi buổi tự học kết thúc, trong phòng học lập tức truyền ra tiếng nam sinh quát tháo, không khí tĩnh lặng trong phút chốc bị xé rách. Mấy nam sinh đem sách giáo khoa quăng thật mạnh một cái, kề vai sát cánh mà rời khỏi phòng học, khi rời đi bọn họ còn đá  bàn ghế xẹt qua mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai.

 Càng nhiều người như cũ ngồi ngay ngắn, múa bút thành văn, dường như không hề bị những động tĩnh bên ngoài làm phiền.

Học nhiều hơn những người khác, dù chỉ trong nửa phút, cũng cảm thấy thoải mái.

Nhưng Tiếu Nhiên không thuộc nhóm người này. Cô thu dọn cặp sách, vừa đi ra phòng học, vừa khởi động máy điện thoại.

Nhạc mở nguồn vang lên, nửa phút sau hiện lên một cái tin nhắn.

Đến từ Tống Kính Tu.

Nội dung ngắn gọn, thẳng thắn: Nước là anh làm đưa, uống nhiều nước.

A! A! A! Tống Kính Tu, s-j-x, Tiếu Nhiên hung hăng gõ đầu mình, cô sao lại không nghĩ tới chứ?

Dương Ninh từ lớp học bên cạnh đi ra, vừa nhìn thấy động tác của cô, liền cúi người hỏi cô sao vậy.

Tiếu Nhiên thành thật khai báo. Dương Ninh lần này không tức giận, nhưng tâm trạng cũng giảm đi rất nhiều.

 Tiếu Nhiên hồn nhiên không phát giác, lặng lẽ trả lời tin nhắn của Tống Kính Tu, anh bên kia hẳn là không vội, trả lời tin nhắn đều đều.

—— được em nhớ kỹ, nhất định sẽ uống nhiều nước

—— gần đây học tập bận lắm sao? Ngày thường giấc ngủ thế nào, ăn uống ngon miệng không?

—— dáng người em ~ không ~ thể ~ béo ~ tất cả đồ ăn đều rất ngon. Kính Tu ca ca, anh cũng chú ý thân thể, không cần quá mệt mỏi.

—— được, anh sẽ chú ý, nghỉ ngơi sớm đi.

—— vâng ạ, anh ngủ ngon.

Nhìn đến khóe miệng cô ở trong đêm tối cong lên , lòng Dương Ninh bất giác trùng xuống.

Dương Xảo đi qua phát hiện hai người bọn họ, lặng lẽ theo sau, chuẩn bị dọa hai người kia một cái, cô ấy bước chân chậm rãi đến gần, đang muốn nhảy dựng lên la lên một tiếng, Dương Ninh đột nhiên quay đầu lại thấy được cô ấy.

“Dương Xảo, em lén lút theo ở phía sau làm gì?”

“Không làm gì nha.” Hai tay Dương Xảo đông cứng ở giữa không trung, hậm hực mà buông xuống, nhìn thấy khuôn mặt của Tiếu Nhiên phản chiếu ánh sáng màn hình điện thoại, có chút tò mò hỏi, “Tiếu Nhiên, cậu đang xem cái gì vậy?”

“Không có gì”, Tiếu Nhiên cười cười nói: “Mình biết là ai đưa nước rồi.”

“Ai ?” Dương Xảo ném ra một loạt câu hỏi : “Trường chúng ta? Khối nào? Lớp nào? Nam hay nữ? Có phải muốn theo đuổi cậu không?”

“Là một ca ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh ấy không có ý đó với mình." Tiếu Nhiên giải thích một chút, chủ yếu vẫn là sợ Dương Ninh suy nghĩ lung tung. Khi Dương Ninh tức giận, so với nữ sinh còn đáng sợ hơn nhiều.

Dương Xảo ôm cô, " Ca ca? Có phải là người trước đây cậu từng nhắc đến không? Người ở thành phố C?"

Tiếu Nhiên chỉ ở trước mặt cô ấy nói qua hai ba lần, không nghĩ tới cô ấy lại có thể nhớ rõ như vậy, Tiếu Nhiên một bên bội phục trí nhớ hơn người của cô bạn mình, một bên gật đầu nói, “Đúng vậy, chính là anh ấy.”

"Đúng vậy, là hắn."

Dương Ninh vô thức vểnh tai lên muốn nghe thêm, nhưng cuối cùng cả hai người đều không nói nữa, hắn một bụng nghi vấn, ngẫm lại cũng chỉ có thể chờ thêm mấy ngày lại nói. Bọn họ vừa mới hòa hảo, hắn như vậy mà hỏi tiếp không biết lại gặp phải phiền toái gì, cùng cô chiến tranh lạnh mấy ngày nay hắn căn bản cũng không có tâm trạng học tập.

Vào cuối tuần, học sinh có thể mặc quần áo khác ngoài đồng phục học sinh. Tiếu Nhiên mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, đeo đôi khuyên tai mà Tống Kính Tu tặng.

Khi cùng Dương Ninh ăn sáng, hắn liếc mắt một cái liền thấy được đồ vật trên tai cô.

Hắn thử hỏi cô: "Mới mua khuyên tai sao?”

Tiếu Nhiên uống cháo trắng, miệng mơ hồ tả lời : “ Quà sinh nhật Tống ca ca tặng.” Ngày hôm qua Dương Ninh hỏi cô về Tống Kính Tu, cô nói cho Dương Ninh tên Tống Kính Tu, còn đem chút chuyện nhỏ ngày xưa cũng không còn nhớ rõ mà kể cho hắn nghe.

Dương Ninh nhìn chằm chằm tai cô, bỗng nhiên nói : "Vậy còn món quà anh tặng cho em đâu, sao em không đeo?"

Thời điểm sinh nhật cô, Dương Ninh tặng một cái vòng cổ, cô vẫn chưa từng mang qua.

Không phải Tiếu Nhiên không muốn đeo, mà là sau khi đeo vào thấy quá lộ liễu. Cô luôn cảm thấy rằng các học sinh trên đường sẽ nhìn cô.

 Nhưng là khuyên tai thì khác, tóc tùy tiện che một cái liền có thể an ủi chính mình rằng người khác nhìn không thấy.

Tiếu Nhiên đem ý tưởng trong lòng nói ra, Dương Ninh nhất thời không hé răng.

Một lúc sau, hắn nói: “Tuy rằng anh biết em không có ghét bỏ những món quà tồi tàn anh tặng, nhưng anh vẫn nói muốn nói, tiền mua vòng cổ là tiền do anh nghỉ hè làm thêm kiếm được, mỗi một phân tiền đều là tâm ý của anh, hiện tại nói ra thì có chút sớm, nhưng sẽ  có một ngày thứ người khác có thể cho em, anh cũng có thể cho em.”

“Dương Ninh,”

Tiếu Nhiên ngây người nhìn anh sau khi nghe điều này, “Em chưa bao giờ muốn anh cho em bất cứ thứ gì quý giá.”

 Điều kiện Tiếu Kính Tu cho cô làm cô căn bản không thiếu mấy thứ này “Em biết anh làm công vất vả, đó lại là tâm ý của anh, nếu anh muốn em mang, em liền mang, ngày mai sẽ mang.”

“Ừ, em mang rất đẹp.” Dương Ninh gật đầu, rốt cuộc bật cười.

Tiếu Nhiên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Những ngày sau đó không nhanh cũng không chậm, khi kỳ thi cuối kỳ đến gần, tâm lý của Tiếu Nhiên cũng có chút thay đổi. Tiếu Kính có tâm muốn gửi cô đi du học, nhưng cô không muốn ở quá xa ông, ông đã đủ cô độc, cô không đành lòng để Tiếu Kính ở nhà một mình.

Cô đã nghe Tống Kính Tu nói về trường đại học C, ngành báo chí của đại học C là một trong những ngành tốt nhất cả nước, vì vậy khi giáo viên hiệu trưởng yêu cầu mọi người viết ra trường đại học trong tâm trí của mình, cô đã không ngần ngại mà viết trường đại học C .

Cô nói với Dương Ninh như vậy. Khi Dương biết được kế hoạch của Tiếu Nhiên từ Dương Xảo, điều đầu tiên anh nghĩ đến là: trường C ở thành phố C, mà Tống Kính Tu cũng ở đó. Nhưng thành tích của Dương Ninh luôn nằm trong top ba của lớp. Hắn có thể học lên một trường cao hơn. Dù hắn muốn học gần cô hơn, nhưng sau cùng, hắn lại không thể thỏa hiệp.

Đảo mắt đã gần cuối năm. Kỳ nghỉ đông của học sinh năm cuối cao trung đã đến.

Về nhà ngày đầu tiên, Tiếu Kính đã đưa cô đến bệnh viện để khám sức khỏe như mọi năm, đây là những kỳ kiểm tra sức khỏe thông thường. Về đến nhà, Tiếu Kính nói ông đã thuê gia sư cho cô, chủ yếu dạy cô môn toán.

Thời khắc Tiếu Nhiên nghe tin đó liền kêu lên một tiếng.

Ngày hôm sau Tiếu Nhiên thấy Tống Kính Tu lặn lội đường xa đến, tự nhận mình là gia sư của cô, tâm tình Tiếu Nhiên: Người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi.jpg.

Tống Kính Tu nhìn thấy cô, nói cảm xúc không dao động là giả.

Trong kỳ nghỉ hè, anh ra đi vội vàng, cũng chưa kịp cáo biệt. Cũng chính trong vô số đêm mất ngủ, anh mới nhận ra Tiếu Nhiên ở trong lòng mình là như thế nào. Cho dù đã nhìn thấy Dương Ninh, anh chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người  không hợp.

Ngày đó Tống Chinh gọi điện thoại cho Tiếu Kính hỏi tình hình dạo gần đây củaTiếu Nhiên, Tiếu Kính nói Tiếu Nhiên sắp nghỉ, cần một gia sư. Tống Chinh để chế độ loa ngoài, âm thanh cuộc trò chuyên rất lớn, Tống Kính Tu nghe được lập tức từ trên sô pha đứng lên, Tống Chinh liếc anh một cái, cười cười đối với điện thoại Tiếu Kính nói: “Gia sư? Nơi này của tôi đúng lúc có một người phù hợp"

Vì thế anh tới.

Giờ này khắc này, Tống Kính Tu muốn ôm cô một cái. Lần trước tới liền muốn ôm, chỉ là có Dương Ninh ở đó, loại động tác ẩn giấu tâm tư của anh liền không thực hiện được.

Anh bình tĩnh hơi ngửa đầu nhìn tiểu cô nương trước mắt, chậm rãi mở ra hai tay.

Tiếu Nhiên trố mắt, hiển nhiên là đang do dự, Tống Kính Tu liền đẩy cô một cái, "Lâu rồi không gặp, em không muốn ôm anh một cái sao?"

Đôi mắt anh mở to nhìn thẳng, Tiếu Nhiên cười cười, nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy anh.