Chương 2: Trúc Mã Có Tật

Tống Kính Tu ngồi xổm xuống, kiểm tra gót chân của Tiếu Nhiên, xem xét một chút, phát hiện không có dấu vết bị thương, mày nhíu chặt  lúc này mới giãn ra, đồng thời anh lo lắng cô lại lỗ mãng mà không sớm thì muộn cũng bị thương, nên đứng thẳng người nói: " Đừng nhúc nhích, anh sẽ dọn dẹp."

Tiếu Nhiên vội vàng lắc đầu,

“Vẫn là để em đi.”

Cô đem chậu hoa ném vào thùng rác, tung tăng nhảy nhót mà đi ra ngoài. Chờ cô trở lại, Tống Kính Tu đã chuyển cây hoa trường sinh trên mặt đất vào chậu hoa trống ở mép cửa sổ, anh đang cầm bình tưới cây.

“Em có cảm giác nó sắp chết.” Tiếu Nhiên nói chính là hoa. Cô hai tuần mới trở về nhà một lần, Tiếu Kính công việc bận rộn, lại không chịu tìm người giúp việc, hoa  này ngày thường không ai chăm sóc.

Tống Kính Tu gỡ những chiếc lá khô màu vàng xuống, đưa lưng về phía cô nói, "Không thành vấn đề, chỉ cần rễ cây không thối rữa, nó còn có thể sống thật lâu.”

Tiếu Nhiên ừ một tiếng, đem bùn đất cùng mảnh sứ vỡ trên mặt đất dọn sạch. Ngón tay Tống Kính Tu dính bùn đất, không tự nhiên mà rũ tại bên người. Tiếu Nhiên chú ý tới, liền đưa khăn giấy ướt cho anh. Tống Kính Tu thong thả ung dung mà lau ngón tay, tầm mắt Tiếu Nhiên liền dừng ở trên tay anh.

Khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, ở kẽ giữa ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải có một nốt ruồi nhỏ.  Cô đã cầm và nắm đôi bàn tay này hàng nghìn lần, mà  nốt ruồi kia ngay khi còn nhỏ cô cũng rất thích vuốt ve, càng thích ngồi ở trên đùi anh, chân lắc qua lắc lại mà bẻ ngón tay anh chơi.

Không biết từ khi nào mà cô chẳng còn làm như thế nữa.

“Tiếu Nhiên?” Tống Kính Tu ra tiếng nhắc nhở cô mới hoàn hồn.

Tiếu Nhiên bật dậy một cái, sực nhớ ra mình còn chưa mở quà.

Tống Kính Tu đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm từng cử chỉ động tác của cô.

Món quà được gói trong một túi giấy lớn, cô mở túi ra phát hiện bên trong có hai cái hộp, đóng gói đều thật xinh đẹp. Một cái màu vàng kim, một cái màu tím nhạt. Tiếu Nhiên  lấy cái hộp màu vàng kim ra trước. Lần lượt bóc từng lớp giấy gói, trong cùng là hộp gỗ rất tinh xảo. Tiếu Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kính Tu, anh gật đầu nói, “Mở ra xem thử.”

Tiếu Nhiên cúi đầu ngửi thử, có một cỗ mùi hương nhàn nhạt. Cô thật cẩn thận mà mở ra. Nằm bên trong là một chiếc vòng tay bằng dương chi bạch ngọc, màu sắc đẹp đẽ hiện lên dưới ánh đèn. Cô lấy vòng ngọc ra, phát hiện ra dưới đáy hộp có một tờ giấy bạc nhỏ, dòng chữ viết màu đen như ẩn như hiện.

Tiếu Nhiên vội vàng mở ra.

Trên giấy chỉ có bốn dòng chữ, người viết hồn nhiên tiêu sái.

“Nhạc Chu

Sinh nhật vui vẻ

Vĩnh viễn vui vẻ

Tống Chinh”

Nhạc Chu là nhũ danh của Tiếu Nhiên .

Tiếu Nhiên nhìn vòng ngọc trên tay, có chút sợ hãi :" Món quà của Tống Chinh thúc... quý giá quá."

Lúc ban đầu nhìn thấy chú hai chuẩn bị quà, Tống Kính Tu cũng tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng Tống Chinh khăng khăng muốn đưa món quà này, nói là quà sinh nhật 18 tuổi cho Tiếu Nhiên tất nhiên phải khác rồi, cuối cùng Tống Chinh nặng nề mà nhìn anh một cái.

Chú hai hẳn là đã biết , tâm tư của anh đối với Tiếu Nhiên.

Tống Kính Tu lấy lại tinh thần, chỉ nói em nhận đi, đời người chỉ có một lần 18 tuổi.

Tiếu Nhiên cẩn thận cất đi, lại lấy ra hộp quà còn lại.

“Kính Tu ca ca, đây là cái gì ? Là anh chuẩn bị sao?”

"Ừm, anh cảm giác em sẽ cần nó.”

Tiếu Nhiên mở ra, phát hiện là một cây bút máy.

Cô mặt đầy hắc tuyến ngẩng đầu. Đây gói là quà của thẳng nam...

Lại nói : " Anh lại đây"

“……” ←_← bang! Hữu nghị chó con đã chết.

Tiếu Nhiên đảo mắt xem thường đến phân nửa, Tống Kính Tu bỗng nhiên lại duỗi tay búng tay một cái ở bên tai cô. Anh chậm rãi thu hồi tay lại, Tiếu Nhiên nhìn sang, phát hiện trên tay anh từ lúc nào đã nhiều thêm một đôi khuyên tai ngọc trai.

“Hả? Thật là lợi hại!”

Tống Kính Tu cũng không giải thích nhiều. Mấy ngày trước anh cùng mấy người bạn lặn xuống nước, ngẫu nhiên nhặt được một viên ngọc trai, trọng lượng không lớn, làm vòng cổ thì không đủ, liền cho người làm một đôi khuyên tai.

Tiếu Nhiên vén mái tóc dài ra sau tai, cúi người nói: “Giúp em mang, giúp em mang.”

Tống Kính Tu trong tay cầm một bên khuyên tai, lòng bàn tay hơi ướt, anh tiến lên một bước nhẹ nhàng nắm vành tai cô.

Đột nhiên giọng nói của Tiếu Kính từ dưới lầu vang lên, "Tiểu Nhiên, con đã gặp Kính Tu chưa?"

Tống Kính Tu động một hồi, Tiếu Nhiên vội cầm lấy khuyên tai trong tay anh, nhanh chóng chạy ra mở cửa,

“Ba, ba đã về rồi.”

Tiếu Kính nhìn lên trên lầu, phát hiện Tiếu Nhiên cùng Tống Kính Tu đứng trước cửa phòng ngủ của cô. Ông trong lòng hiểu rõ, dừng lại một chút nói: " Nước tương trong nhà hết rồi, ta đi siêu thị một chút."

Tiếu Nhiên lập tức chạy xuống dưới lầu, Tống Kính Tu cũng sải bước theo sau.

Tiếu Nhiên nhìn bóng lưng Tiếu Kính  hô to:  “Ba, để con đi mua .”

Tống Kính Tu cùng Tiếu Nhiên đi ra cửa. Trên đường Tiếu Nhiên lặng lẽ nói với Tống Kính Tu :"Chủ cửa hàng đã mơ ước ba em từ lâu rồi. Hừ hừ! Dám đánh chủ ý lên ba em, loại tình cảm này nên bóp chết ở trong nôi ! Em sẽ không cho bọn họ có cơ hội gặp mặt.”

Hai người đi tới mới phát hiện bà chủ cửa hàng không có mặt ở đó, chỉ có một tiểu cô nương nhỏ xinh đẹp đang ngồi ở quầy thu ngân, tuổi tác so với Tiếu Nhiên không chênh lệch lắm, cô ấy đang an tĩnh làm đề, thật một bộ dáng công dung.

Tiếu Nhiên cầm lấy chai nước tương, đi ra vài bước phát hiện khăn giấy bên cạnh đóng gói rất đẹp, vì thế liền lấy một bao. Lại nhìn cocacola mới ra vừa ngắn vừa dễ thương cũng xách thêm hai chai, lại...

——

Tống Kính Tu đè tay cô lại, nhắc nhở , “Tiểu Nhiên, cơm tối chúng ta còn chưa làm ."

"Ừ, tính tiền, tính tiền."

Cuối cùng Tiếu Nhiên vẫn là không thể khống chế được cánh tay kỳ lân của mình, thời điểm tính tiền còn cầm thêm một cái kẹo cao su ←_←.

Giọng nói của tiểu cô nương phía sau quầy thu ngân rất ngọt ngào, "Tổng cộng 57."

Tiếu Nhiên đưa cho cô ấy một trăm.

Tiểu cô nương nhìn Tống Kính Tu, ngượng ngùng mà cười cười sau đó cúi đầu " Đợi tôi tìm cho anh 43 tệ"

Cô gái đem tiền lẻ đưa tới trước mặt Tống Kính Tu , Tống Kính Tu cầm lấy và đưa cho Tiếu Nhiên.

Kết quả Tiếu Nhiên trầm mặc  trong suốt quãng đường trở về.

Tống Kính Tu thả chậm bước chân, ôn nhu hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Tiếu Nhiên lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm, “Em chỉ là cảm thấy nam nhân lớn lên đẹp trai đều không đáng tin, như Dương Ninh rất tốt,  chúng em cùng nhau đi ra ngoài chơi chưa bao giờ có nữ sinh khác đi đến quấy rầy.”

Tống Kính Tu nhất thời không nói chuyện, qua hướng đi mới liền từng bước hỏi:

 “Dương Ninh là một người như thế nào ?”

Tiếu Nhiên nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Anh ấy á, khá ngu ngốc."

Tống Kính Tu: “……”

“Chính là...” Tiếu Nhiên nói tiếp " Ở bên anh ấy rất vui vẻ, cũng rất thoải mái, không cần lo lắng, không cần ghen tuông lung tung vì có nhiều nữ sinh thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh anh ấy, anh ấy cũng không có nhiều bằng hữu, cho nên phần lớn thời gian đều dành cho em. Anh ấy rất dễ tính. Dù em có chọc tức anh ấy, anh ấy cũng ít khi bỏ qua tin nhắn của em, sau đó trò chuyện một chút liền làm hòa.”

Tống Kính Tu vẫn luôn nhìn cô, phát hiện thời điểm cô nói những lời này cực kì bình tĩnh. Chính là sự bình tĩnh không phù hợp với tuổi của cô.

Cha mẹ gặp tai nạn máy bay, Tống Kính Tu do chú hai của anh chính là Tống Chinh một tay nuôi lớn. Anh hiểu rằng tình yêu thương của cha mẹ không phải ai cũng có thể cho được. Sau khi mẹ của Tiếu Nhiên - Mục Ngưng rời đi, Tiếu Kính sa sút một trận, trong lúc đó Tiếu Nhiên cũng trở nên an tĩnh hơn, anh vẫn luôn tưởng rằng đối với Tiếu Nhiên có thể tận lực chiếu cố, nhưng rốt cuộc thời gian có hạn, cô lại phải tìm cho mình một người bạn cùng trang lứa để kể ra tâm sự thậm chí là giải thoát khỏi sự cô đơn...Cũng không có gì quá đáng.

Cô thực sự rất giống anh .

Tống Kính Tu cũng sợ phiền toái, lo lắng mất đi, cho nên trong lòng đã sớm chọn cho mình một người sẽ ở cùng suốt nửa đời còn lại. Chỉ là, mọi thứ lại không phát triển như anh mong muốn.

Sau đó, cả hai đều không nói chuyện, lặng lẽ đi về nhà.

Cuối cùng, cơm tối là do Tiếu Nhiên cùng Tống Kính Tu cùng làm. Trong hơn một giờ, một bàn đầy đủ các món ăn đã được dọn ra.

Cắt bánh kem, bất quá Tiếu Nhiên chỉ ăn một miếng nhỏ.

Buổi tối Tiếu Nhiên nhìn thấy tin nhắn của Dương Ninh vào một tiếng trước, hỏi cô Tống Kính Tu là ai.

Tiếu Nhiên nhỏ giọng nói cho hắn, là một anh trai từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Dương Ninh một hồi cũng không trả lời. Tiếu Nhiên cầm điện thoại di động giơ ra cửa, nghĩ rằng do tín hiệu WIFI không tốt nên không thể gửi tin nhắn thoại.

Một lát sau, Tiếu Nhiên nhìn thấy Dương Ninh trả lời: "Sao hôm nay anh ấy lại ở nhà em?"

Tiếu Nhiên đánh chữ: Đến mừng sinh nhật em. Thời điểm gửi đi cô chần chờ một chút, cuối cùng đem toàn bộ xóa hết, cô bắt đầu suy nghĩ, có phải Dương Ninh đã hiểu lầm cái gì đó rồi không?

Nghĩ muốn giải thích, cô bấm điện thoại gọi cho Dương Ninh. Dường như đang đợi tin nhắn cô, anh trả lời ngay lập tức, có chút khẩn trương mà trả lời.

“Hắc hắc,” Tiếu Nhiên bật cười : "Anh đừng suy nghĩ lung tung, anh ấy ở trong lòng em chỉ đơn giản là một người anh thôi. Hơn nữa, anh ấy cũng không thích em nha!"

“Ừ……” Dương Ninh ở kia đầu gãi gãi tóc, “Tóm lại anh tin tưởng em.”

Trên cửa “Thùng thùng” hai tiếng.

Tiếu Nhiên phản xạ có điều kiện mà thu điện thoại di động sau lưng, hô mời vào.

Tống Kính Tu đẩy cửa tiến vào, thấy sắc mặt cô là lạ liền đứng ở cửa không nhúc nhích.

Tiếu Nhiên hỏi: “Kính Tu ca ca làm sao vậy?”

“Không có việc gì,” Tống Kính Tu mắt nhìn tay cô giấu ở phía sau, nói: "Anh chỉ muốn nói thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”

Tiếu Nhiên cười cười nói: “Đôi tay so tâm, ngủ ngon.”

Tống Kính Tu đóng cửa đi rồi, Tiếu Nhiên phát hiện điện thoại đã ngắt máy, cũng không biết là Dương Ninh ngắt hay là nàng không cẩn thận đụng phải phím tắt.

Cô đợi một lúc, nhưng Dương Ninh không gọi lại. Tiếu Nhiên phải gọi qua mà anh không trả lời.

Có chuyện gì vậy? Dương Ninh tức giận? Nhưng tại sao chứ?

Tiếu Nhiên không hiểu sao, cô gửi tin nhắn cho Dương Ninh: "Sao anh không trả lời cuộc gọi của em?"

Đối phương không có trả lời.

Tiếu Nhiên nhắn thêm vài lần, nhưng điện thoại vẫn im lặng. Sau đó cô có chút mệt nhọc, đi tắm rửa một cái. Sau khi đi ra, Dương Ninh vẫn mặc kệ cô. Cô cũng hơi tức giận, tắt máy đi ngủ.

Ngày hôm sau. Tống Kính Tu bị Tống Chinh gọi điện thoại nhắc nhở trở về. Nửa năm đổi một ngày, bọn họ luôn ở gần thì ít mà xa cách thì nhiều. Trước khi đi anh rất muốn ôm Tiếu Nhiên một cái, nhưng lại phát hiện tiểu cô nương có chút hồn vía lên mây. Tuy rằng lo lắng không thôi, nhưng anh vẫn phải vội vàng chạy đến sân bay.

Tiếu Nhiên cũng bắt đầu đi học sau vài ngày chiến tranh lạnh với Dương Ninh.

Cứ tưởng sau khi gặp mặt hai người sẽ hòa giải, nhưng Dương Ninh cứ lảng tránh cô. Còn có một điều làm Tiếu Nhiên nghĩ mãi không ra, mỗi ngày thể dục giữa giờ trở về cô đều có thể nhìn thấy trên bàn học có thêm một chai nước khoáng. Cô chạy đi tìm Dương Ninh, hỏi có phải hắn đưa hay không , không nghĩ tới Dương Ninh lại xoay người bỏ đi, miệng thì thầm “Anh liền biết em sớm hay muộn sẽ bị người khác mang đi.”

Tiếu Nhiên đuổi theo đi giữ chặt cánh tay hắn, nhưng lại há miệng thở dốc không biết nói cái gì.

Cuối hành lang đột nhiên xuất hiện một bóng người, béo béo lùn lùn, là chính giáo viên chủ nhiệm. Tiếu Nhiên trong nháy mắt đã buông lỏng tay, Dương Ninh tức tốc chạy về phòng học.

Tiếu Nhiên trở lại chỗ ngồi của mình, Dương Xảo đi tới, lặng lẽ hỏi: " Cãi nhau với anh mình à ?"

"Ừ", Tiếu Nhiên hơi chán nản. Cô cầm chai nước khoáng lên ngó trái ngó phải cũng nhìn không ra cái gì, quay đầu hỏi Dương Xảo: "Có thấy ai lại gần chỗ ngồi của mình không?"

Dương Xảo lắc đầu “Không có”, rồi một tay chống cằm nói, “Có phải có người muốn theo đuổi cậu không? Nhưng mà đưa nước thì cũng quá… Kỳ quái đi?”

Tiếu Nhiên cúi đầu, không hiểu sai sao bản thân lại có chút bực bội, quay sang nói với Dương Xảo: “Ngày mai mình xin nghỉ tiết thể dục, mình muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đưa nước uống cho mình mà còn không cho mình biết.”