Tiếu Nhiên xoay qua xoay lại nhìn mình trong gương lần thứ năm, chỉnh lại tóc mái vương trên trán, lau bớt lớp son bóng trên khóe môi. Cô loay hoay với chiếc nơ bướm nhỏ xinh đính trên váy đen một lúc, cuối cùng ngắm nghía lại chính mình trong gương hôn một cái.
"Tiểu Nhiên, bữa sáng sẽ lạnh nếu con không nhanh xuống lầu." Tiếu Kính dưới lầu vang lên tiếng nói lớn.
"Đến đây, đến đây!."
Tiếu Nhiên chạy xuống lầu với đôi dép lê trong chân, động tác vội vã, túi xách trên tay đánh vào tay vịn cầu thang vang một trận, cả người suýt ngã.
Tiếu Kính ngẩng đầu nhìn cô con gái nhỏ, ánh mắt có chút nghiêm khắc.
Tiếu Nhiên le lưỡi, ngồi xuống đối diện với Tiếu Kính.
Nhìn sắc mặt Tiếu Kính hơi chìm xuống, Tiếu Nhiên lại bắt đầu nịnh nọt, cái gì mà tài nấu nướng của ba ngày càng tốt, người cũng càng ngày càng đẹp trai... Hơn mười năm hai cha con ở bên nhau, Tiếu Nhiên đối với chuyện này ngày càng quen cửa quen nẻo.
Tiếu Kính không ngẩng đầu lên, nhưng sắc mặt cũng trông khá hơn một chút. Ông ừ nhẹ một tiếng.
Tiếu Nhiên ngẩng đầu nhìn Tiếu Kính, hắc hắc cười cười, giải thích, "Con không phải cố ý không ở nhà cùng ba ăn sinh nhật, chỉ là Dương Xảo bọn họ đã sắp xếp xong rồi. Nếu như không đến, con sẽ cảm thấy rất có lỗi. Hơn nữa, con sẽ trở về thật sớm vào buổi tối, đến lúc đó con và ba cùng nhau làm một bữa ăn thật ngon, nhé?"
Tiếu Kính ăn rất nhanh, ông đặt đũa xuống, nhìn Tiếu Nhiên nói:
"Con có thể ra ngoài chơi với bạn nhưng buổi tối nhớ phải về sớm một chút, không được uống rượu,biết không ?"
" Vâng, Vâng!" .
Tiếu Nhiên qua loa đáp ứng.
"Con sẽ về nhà trước sáu giờ."
Tiệc sinh nhật cũng không có gì bất ngờ, bánh ngọt, KTV cùng rượu. Nhưng Tiếu Nhiên rất vui vì sau ngày hôm nay cô chính thức tròn mười tám tuổi. Tiếu Kính từng nói rằng sau khi cô mười tám tuổi có thể tự do yêu đương. Cô mừng thầm, tay đặt trên ghế sô pha bị người bên cạnh giữ chặt.
Tiếu Nhiên quơ quơ cánh tay, trong mắt hiện lên tia sáng: “Dương Ninh, về sau chúng ta không cần trốn tránh ba em nữa.”
Lời này là cô nói với Dương Ninh bên cạnh. Dương Ninh mỉm cười gật đầu, mặc dù không phải lần đầu tiên nắm tay cô nhưng vẫn khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay hơi ướt.
Trong hộp KTV rất ồn ào,lúc này lại đột nhiên an tĩnh lại, cũng không biết là ai khởi đầu, bỗng nhiên liền lại ầm ĩ lên, chỉ là bọn họ đều đồng thanh hét lớn :
"Hôn đi! Hôn đi!"
Tiểu Nhiên quay đầu nhìn Dương Ninh. Hắn ngày thường nhút nhát, lúc này khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Tiếu Nhiên cười khúc khích , làm khẩu hình miệng nói: "Sao anh lại căng thẳng như vậy?"
Dương Ninh giơ tay lau mồ hôi, hướng cô lắc đầu, đôi mắt hắn nhìn cô chằm chằm , tựa hồ như đang dò hỏi ý kiến. Tiếu Nhiên nhích lại gần chỗ hắn, nghiêng người, bỗng dưng vươn tay ra , khẽ nâng cằm hắn lên.
Dương Ninh ngừng thở, nhìn gương mặt cô một chút tới gần, cuối cùng môi cô ngừng lại ở môi và má hắn, bẹp một tiếng, cũng không có chạm vào hắn. Tiếu Nhiên “Hôn” hắn xong liền nghiêng đầu mỉm cười một cái, một nụ cười tinh quái. Dương Ninh nhịn không được mà vươn tay xoa loạn tóc cô.
Bầu không khí trong hộp đêm rất vừa vặn cùng với tiếng ồn của những người bọn họ như xuyên thủng cả mái nhà.
Trong bầu không khí náo nhiệt, Dương Xảo lặng lẽ đi tới, chọt nhẹ vào cánh tay Tiếu Nhiên, trêu chọc :
"Mình cảm giác như cậu với anh mình đổi giới tính vậy, cậu đùa giỡn anh ấy đôi mắt đều không chớp lấy một cái, nhưng nhìn anh ấy xem, thẹn thùng như một cô vợ nhỏ .”
Dương Ninh đứng dậy đi lấy rượu. Tiếu Nhiên cười cười, nói với Dương Xảo :"Anh trai của cậu có thể giả vờ mà."
Khi hai người ở riêng với nhau, Dương Ninh cũng thẹn thùng, nhưng hắn vẫn chủ động làm theo ý mình. Chỉ cần có mặt người khác, hắn sẽ tỏ ra ngoan ngoãn, khiến cô giống như kẻ bắt nạt hắn vậy.
Hai nữ tử thì thầm nói chuyện, Dương Ninh rất tự giác mà ngồi cách xa một chút. Hắn cùng các nam sinh khác uống vài chén, đến khi quay lại phát hiện trên bàn lại nhiều thêm mấy chai bia đã mở. Một số đã uống hết, trước mặt Tiếu Nhiên còn có một ly rượu đầy. Dương Xảo chỉ chỉ Tiếu Nhiên rồi nháy mắt với hắn. Tiếu Nhiên còn chưa uống cạn, lúc này lại giương đôi mắt trong veo nhìn hắn.
Dương Ninh mỉm cười, gật đầu với cô rồi nói thầm:" Uống say rồi anh đưa em về nhà."
Tiếu Nhiên cuối cùng cũng không uống say, chỉ là lúc rời đi có chút đứng không vững vì mang giày cao gót. Dương Ninh nhìn cô, không nói một lời mà đem cô cõng lên. Cả hai ra về giữa tiếng cười nói vui vẻ của bạn bè.
Tiếu Nhiên ghé vào tai hắn nói vài câu, hắn ngẫu nhiên cũng nghiêng đầu nhìn cô, đáp lại vài câu, được một lúc Tiếu Nhiên ở trên lưng hắn đã ngủ.
Tiếu Nhiên là bị Dương Ninh đánh thức, cô mở mắt ra, mới phát hiện đã tới cửa nhà rồi. Cô thậm chí cũng không biết Dương Ninh đã đưa mình về nhà như thế nào.
Nhìn cánh cửa biệt thự đóng chặt, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, chật vật đi xuống, đẩy Dương Ninh nói: "Anh về trước đi". Nếu như bị Tiếu Kính nhìn thấy, khẳng định ông sẽ biết cô từ lâu đã lén lút yêu đương, cô rất sợ Tiếu Kính nổi giận.
Dương Ninh có chút bất đắc dĩ, lúc này tình yêu của hai người giống như đóa hoa mỏng manh cần đặc biệt chăm sóc, cuối cùng hắn cũng gật đầu.
Vừa định đi vào, cánh cửa nhà cô đột nhiên mở có một người bước ra ngoài.
Tay dài chân dài, dáng người đĩnh bạt.
Là một nam nhân.
Dương Ninh không quen biết người này, nghi hoặc nhìn về phía Tiếu Nhiên.
Tiếu Nhiên nghe thấy tiếng mở cửa liền đưa mắt nhìn sang. Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, cô được một trận hoảng hốt, bàn tay vốn đang nắm chặt Dương Ninh bỗng chốc nới lỏng.
“Anh ta là ai?” Dương Ninh nhỏ giọng hỏi .
Tiếu Nhiên mở miệng còn chưa kịp nói gì , người đàn ông kia đã đi qua ánh sáng màu cam của bóng đèn phía sau mà bước tới, khuôn mặt anh ta dần dần rõ ràng, và cuối cùng dừng lại trước mặt cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô.
Tiếu Nhiên có thể nhận ra người trước mặt dù chỉ là một đường nét mơ hồ. Cô hơi ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn anh hồi lâu.
"Đã trở lại?"
Anh đột nhiên lên tiếng, giọng nhẹ nhàng.
Tiếu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng ra. Khẽ gật đầu, sau đó hỏi anh: " Không phải Tống Chính thúc thúc nói tháng này anh rất bận không có thời gian đến thành phố A ư?"
"Ừ."
Anh chỉ gật đầu rồi nhìn người con trai bên cạnh Tiếu Nhiên.
Dương Ninh bắt gặp ánh mắt của anh liền sửng sốt. Rõ ràng người này nhìn không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng khi đối mặt với anh, hắn lại có chút bất an.
Tiếu Nhiên nhận thấy ánh mắt dò xét của anh đối với Dương Ninh, cô nắm chặt tay thú nhận:" Kính Tu ca ca, Dương Ninh là ... bạn trai của em."
Tống Kính Tu không nói chuyện, ánh mắt rơi trên cổ áo sơ mi trắng của Dương Ninh, nơi đó có một dấu môi nhợt nhạt.
"Anh biết." Tống Kính Tu mím môi, xoay người trở về , Tiếu Nhiên theo bản năng mà theo sau, giống như trước đây. Dương Ninh cũng đi theo .
Tống Kính Tu bước chân bỗng dưng dừng lại, Tiếu Nhiên cùng Dương Ninh ở phía sau cũng cùng dừng lại.
Dương Ninh đứng bên cạnh Tống Kính Tu, làm một bộ dáng muốn nói lại thôi. Tiếu Nhiên đẩy đẩy Dương Ninh, Dương Ninh lúc này mới lấy hết can đảm nói, “Xin chào, tôi cùng Tiếu Nhiên là ——”
" Trước tiên mở mắt ra rồi hẵng nói chuyện"
Một giọng nói lạnh lùng lập tức ngắt lời Dương Ninh, Dương Ninh không rõ nguyên do mà “A” một tiếng.
Tống Kính Tu xoay người nhìn hắn, Dương Ninh híp mắt, vẫn đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Tống Kinh Tu.
Hẳn là đang nói đôi mắt Dương Ninh nhỏ đi…… này cũng thật đáng xấu hổ đi.
Tiếu Nhiên cười cười kéo cánh tay Dương Ninh :
"Anh ấy đang nói đùa thôi."
Tống Kính Tu xoay người sải bước vào nhà.
Tiếu Nhiên vội vàng giải thích với Dương Ninh vài câu rồi đuổi theo Tống Kính Tu vào cửa.
Cô lúc này mới phát hiện ra Tiếu Kính không có ở nhà.
“Ba em đâu?”
Tống Kính Tu rót một cốc nước sôi để nguội đưa cho cô
“ Uống nước đi. Chú Tiếu đã ra ngoài, sẽ quay lại sớm thôi. "
Tiếu Nhiên không thích uống nước lọc. Cô cầm lấy chiếc cốc, đặt nó sang một bên. Nhìn thấy Tống Kính Tu ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống bên cạnh.
Ngửi thấy mùi rượu trên người cô, Tống Kính Tu nhíu mày, "Em uống bao nhiêu rồi?"
Tiếu Nhiên thì thào, "Bia ... chỉ một chai thôi."
Không khí bỗng nhiên có chút trầm mặc, Tiếu Nhiên không được tự nhiên mà mở TV, đi vào phòng bếp gọt trái cây.
Chờ cô từ phòng bếp đi ra, Tống Kính Tu đã bước chân dài đi lên lầu.
“Kính Tu ca ca.” Tiếu Nhiên gọi anh, chạy vài bước đến bên cạnh, Tống Kính Tu thả chậm bước chân, hai người cùng nhau vào phòng cho khách.
Tống Kính Tu ngồi xuống mép giường, Tiếu Nhiên đứng bưng đĩa hoa quả đứng ở cửa, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Anh bỗng nhiên hất hất cằm, Tiếu Nhiên vội vàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Đĩa trái cây bị đặt qua một bên, Tiếu Nhiên lấy một miếng hoa quả cho anh, Tống Kính Tu liếc nhìn cổ tay trắng nõn của cô, không có cầm lên mà tự nhiên ăn theo động tác của cô.
“Cái kia,” Tiếu Nhiên khụ khụ, có chút mất tự nhiên mà mở miệng, “Kính Tu ca ca……”
“Ừm?” Tống Kính Tu đáp lại có chút thản nhiên.
Tiếu Nhiên cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh, "Chuyện vừa rồi ... chính là, em và Dương Ninh ... anh có thể không nói cho ba em biết trước được không?"
Tiếu Nhiên tâm tư kỳ thật rõ ràng, khi một cô gái bắt đầu ăn mặc cẩn thận, điện thoại cũng đặt mật khẩu, phòng sẽ khóa lại từ bên trong, Tiếu Kính biết rằng con gái nhỏ của ông đang yêu, cô có những bí mật của riêng mình, và thậm chí có những cảm xúc ngây thơ. Mà Tống Kính Tu chạy tới, một là vì chúc mừng sinh nhật cô, hai chính là vì việc này.
Tiếu Kính dù sao cũng là một người cha, có một số việc không thể tự mình mở miệng hỏi cô, đành phải tìm tới anh. Tống Kính Tu dù gì cũng hơn cô năm tuổi, nhìn cô từ sinh ra cho đến bây giờ, từng sẻ chia với nhau từng bí mật nhỏ, anh mở miệng so Tiếu Kính thích hợp nhiều.
Mà hiện tại, Tống Kính Tu cũng không tính để cô biết. Anh mang ly nước trên bàn đưa cho Tiếu Nhiên, khẽ mỉm cười nói:
"Uống nước trước đi."
Tiếu Nhiên không chút do dự mà uống hết nước , đôi mắt trông mong mà nhìn anh.
"Các em bên nhau được bao lâu rồi?" anh hỏi.
Tiếu Nhiên vội vàng nói: "Đã nửa năm, nhưng chúng em đã quen nhau hai năm."
Tiếu Nhiên là học sinh cao trung, có nghĩa là cô gặp Dương Ninh vào cao trung năm nhất. Tống Kính Tu muốn học tập, lại muốn ở công ty Tống Chinh hỗ trợ, nửa năm này vẫn luôn rất bận không tới đây, không nghĩ tới cô thế mà lại có bạn trai nhỏ rồi.
Mối tình đầu là mối tình có ý nghĩa rất đặc biệt đối với các nữ tử..
Tiếu Nhiên cúi đầu,Tống Kính Tu cũng đúng lúc có thể cẩn thận nhìn cô.
So với lần gặp mặt lúc Tết Âm lịch, Tiếu Nhiên đã cao lớn hơn, mái tóc dài ngang vai như rong biển xõa ra sau lưng. Thân trên cô là một áo sơ mi trắng,tay áo hình bướm , thoáng nhìn có điểm nghịch ngợm, chiếc váy ngắn màu đen phô ra cặp chân thon gọn thẳng tắp.Cô rất gầy , nhưng mọi thứ con gái nên có, cô đều có. Làn da cô rất trắng, bất quá khi điểm chút son môi, liền có điểm bất đồng lớn, phảng phất như đã rút đi sự ngây ngô.
Cô cùng trước kia …… Thực không giống nhau, phi thường không giống nhau.
Anh không muốn thừa nhận rằng sự thay đổi của cô là vì nam sinh kia.
Trên đầu cảm nhận được ánh mắt nóng rực , Tiếu Nhiên cảm thấy không được tự nhiên di chuyển.
Tống Kính Tu bỗng nhiên hoàn hồn,anh nghĩ đến dấu môi mờ nhạt trên cổ áo Dương Ninh, anh không dám nghĩ đến những gì hai người họ đã làm với nhau khi anh không ở đây. Bởi vì chỉ cần suy nghĩ, anh lại nhớ đến những ngày tháng trưởng thành của mình, vô số những tâm tư, tình cảm của anh đối với cô xuất hiện trong những cơn mơ hằng đêm đều hóa thành sự thẹn thùng.
Anh đứng dậy và ra lệnh đuổi cô đi, mặc dù chính anh mới là khách.
“Anh sẽ không nói cho Tiếu thúc, nhưng em phải bảo đảm thành tích của mình không tụt lùi, biết không?"
“vâng vâng vâng” Tiếu Nhiên miệng đầy đáp ứng, thấy anh tựa hồ muốn nghỉ ngơi, thức thời nói, “ Em xuống lầu trước, cơm chiều dọn ra em sẽ gọi anh dậy "
Cô bước tới cửa, vừa vặn nắm cửa, liền nghe thấy giọng nói của anh truyền đến "Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Nhiên."
Tiếu Nhiên đưa lưng về phía hắn cười trộm, Tống Kính Tu lại nói: “Qùa ở trong phòng em."
Cô "ồ !" một tiếng. Tiếu Nhiên mở cửa, lòng tràn đầy vui mừng mà chạy về phía phòng của mình.
Tống Kính Tu đang muốn nằm xuống nghỉ ngơi, lại nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng "rầm", như thể có thứ gì đó vỡ vụn. Anh lập tức đứng dậy, đi tới cửa phòng cô. Tiếu Nhiên trong tay ôm một chậu hoa vỡ áy náy mà nhìn anh.
Tống Kính Tu tránh những mảnh sứ vỡ trên sàn, hướng cô đi tới , Tiếu Nhiên nhịn không được lui về phía sau một bước, nhấc tay nói : " Nói ra thì anh khả năng không tin, nhưng thật ra là chậu hoa ra tay trước!"