Đỉnh đầu của cô bây giờ đã có thể chạm vào cằm anh, lần trước cô chỉ đến ngực anh mà thôi. Anh nghĩ loạn, tay vỗ nhẹ vào lưng cô, nhiệt độ cơ thể hai người còn chưa kịp giao lưu, anh còn chưa kịp nhớ lại hồi ức về cái ôm lần trước đã liền vội vàng tách ra.
Hơi ấm trong vòng tay đột nhiên biến mất, Tống Kính Tu bất giác nhíu mày.
Tiếu Kính ở phòng khách xem tin tức, nhìn thấy Tống Kính Tu tới phản ứng cũng lơ lỏng bình thường, bọn họ đã sớm liên lạc thông qua điện thoại, thậm chí không cần hàn huyên.
Tiếu Nhiên ngửi được một trận mùi khét truyền đến từ phòng bếp, cô lộc cộc chạy đi vào tắt bếp.
“Tiếu thúc”. Tống Kính Tu chào hỏi.
Tiếu Kính gật gật đầu, “Kính Tu, mấy ngày nay con vất vả rồi.”
Ngày hôm sau Tiếu Nhiên mới phát hiện, Tống Kính Tu hiển nhiên là đã có chuẩn bị mà đến.
Anh mang đến 《 giải đề vương 》, bài thi mô phỏng toán học, câu hỏi thực tế tuyển sinh đại học, và một cuốn sổ ghi chép các lỗi toán học được cho là mượn từ một sinh viên khoa văn nào đó.
"Những câu hỏi sai của người khác đối với em đều vô dụng, chẳng lẽ em lại làm sai những câu hỏi như anh ấy?"
Tiếu Nhiên đưa ra dị nghị.
Tống Kính Tu lấy một tờ giấy trắng che trên đáp án một câu hỏi, rồi sau đó hướng cô hất cằm, “Em làm đề này.”
Anh sau khi nói xong liền đứng dậy đi rót nước, Tiếu Nhiên nhìn chằm chằm mục đề. Tiếu Nhiên liền có ý tưởng, cô viết ra các bước giải một cách đại khái trên giấy nháp, gần như không ngừng nghỉ, cho đến khi có kết quả cuối cùng. Khi Tống Kính Tu rót nước trở về, cô vừa đúng lúc làm đề xong.
Tống Kính Tu đưa nước cho cô, khoanh chân ngồi xuống, "Sửa lại đáp án đi."
Tiếu Nhiên đem giấy lấy ra, nhanh chóng tìm được kết quả cuối cùng, sau đó liền không chịu nổi mà “Ài” một cái, “Đ ——” Cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Tống Kính Tu, liền đem câu sau “M” tự nghẹn trở về, “Má ơi, vì cái gì lại khác với đáp án của em?”
Tống Kính Tu thản nhiên liếc nhìn câu hỏi, nhẹ nhàng nói: “Em có thể đã tính trọng tâm tam giác dựa theo 120°, kỳ thật không phải.” Anh cầm cây bút trên tay cô và vẽ một đường phụ trên hình.
Đường phụ vẽ xong, Tiếu Nhiên lập tức hiểu được, liền viết viết lên giấy, đem đề bài ban đầu làm đúng.
Tiếu Nhiên thở ra một hơi, nháy mắt cảm giác áp lực rất lớn.
Tống Kính Tu dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, anh đem bản ghi chép những câu hỏi sai trước mặt cô, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cô, anh giải thích, "Mấy ngày này nhìn cái này, trước tiên xem bài kiểm tra cuối kì của em có sai sót rốt cuộc vấn đề do đâu? "
Tiếu Nhiên đứng ngồi không yên, có ý đồ cùng anh thương lượng: "Chúng ta có thể bỏ qua bước này được không?" Nếu gia sư là người khác, cô ấy sẽ nhận lấy không nói một lời, nhưng đây là là Tống Kính Tu, cô nhấc chân không nổi. Bị lão giáo viên phê xong bài thi phát xuống dưới, cô nhìn chính mình sai đề đến không chỗ dung thân. Cô tự biết chính mình ngu xuẩn là tốt rồi, nếu anh cũng biết……thì thà để cô nhảy sông tự vẫn.
“Như thế nào?” Tống Kính Tu nhướng mày cười.
" Em phạm những lỗi ngu xuẩn không cần nhìn chứng cứ đâu. " Tiếu Nhiên cười ha hả.
Tống Kính Tu dựa vào sô pha, tiếng nói rõ ràng, ngữ khí mang ý cười, “Người ta ngốc nghếch là chuyện bình thường, biết xấu hổ mà tiến tới là được. Tiếu Nhiên, lấy tới đây anh xem .”
"Ồ". Lạnh nhạt.
Cô không tình nguyện lấy bài thi tới, đưa qua cho anh.
Tống Kính Tu liếc nhìn cô một cái, tươi cười trông thực ấm áp, “Ngồi đi.”
Tiếu Nhiên liền thành thật ngồi xuống. Tống Kính Tu nhìn những lỗi sai của cô, ngước mắt hỏi: “Em biết vấn đề ở đâu sao?”
“Biết”, Tiếu Nhiên bất chấp tất cả tự nhiên nói, “Đề khó không sai, đơn giản là làm không đúng."
Tống Kính Tu đem bút ném, cười hừ một tiếng, “Em lại còn rất kiêu ngạo.”
Tiếu Nhiên ưỡn ngực ngẩng đầu, không lo cũng không sợ, “Thành tích trước mắt của em, thi đậu trường đại học C là không thành vấn đề, cho nên em một chút đều không lo lắng, chỉ cần phát huy bình thường, toán học thiếu chút cũng không sao nha.”
Trong số tất cả các môn học, cô học kém nhất là môn toán, còn thành tích các môn khác của cô được xếp vào top 10 trong lớp.
“Đại học C?” Tống Kính Tu ngoài ý muốn vui mừng, lặng lẽ hạ khóe môi đã nhếch lên “Em tính học cái gì?”
"... Báo chí" Tiếu Nhiên giả vờ bất mãn, mắt liếc anh một cái.
“Lạc đề, không phải đang nói thành tích toán học của em sao?”
Tống Kính Tu nháy mắt khôi phục vẻ đứng đắn, nghiêm túc. Sau một câu hỏi như vậy, anh gần như biết phải dạy cô điều gì - chú ý vào câu hỏi, không thể qua loa đại ý.
Đề khó thật sự cũng không sao, đem tất cả những câu đơn giản đều làm hết hiển nhiên đã được điểm cao rồi.
130 điểm là số điểm mấu chốt mà anh yêu cầu ở cô.
Mấy ngày kế tiếp đều giống nhau.
Trong giờ giải lao, Tiếu Nhiên lấy ra một gói khoai tây chiên từ đống đồ ăn vặt mà Tiếu Kính đã chuẩn bị cho hai người họ, roẹt một tiếng mở ra rồi đưa cho Tống Kính Tu, “Cố lên, thầy Tống vất vả rồi".
Tống Kính Tu từ chối: "Anh ăn cái khác"
Anh duỗi tay ra và lấy ra một hộp sữa chua cũ.
Tiếu Nhiên ra vẻ ai oán mà thở dài một hơi: " Àiii, không ai muốn cùng em mập lên cả. Thật buồn nha, thật buồn"
Tống Kính Tu lập tức xé hộp sữa chua cũ đưa cho cô, "Đưa khoai tây chiên cho anh."
Tống Kính Tu từ nhỏ đến lớn đều không ăn đồ ăn vặt, không phải không thích ăn, mà là Tống Chinh quản rất nghiêm.
Tiếu Nhiên khi còn nhỏ là một tiểu quỷ hay khóc, kẹo anh chuẩn bị trong túi là để dỗ dành cô, hơn nữa anh ngày thường sẽ cùng bạn bè đi ra ngoài rèn luyện, bởi vậy vai rộng eo thon, dáng người cân xứng.
Tiếu Nhiên hiểu tính anh, biết anh có nguyên tắc và giới hạn, vừa rồi chỉ là đùa anh một chút, vì vậy nhận hộp sữa chua cũ từ tay Tống Kính Tu, dùng cái kẹp nhỏ kẹp khoai tây chiên đã mở ra, để qua một bên.
Thành phố A tối hôm qua có tuyết rơi, sáng sớm hai người ra quét một đường nhỏ, tuyết lại rơi, trắng xóa một lớp, so với bốn phía màu sắc sẫm hơn một ít. Tiếu Nhiên ngồi ở phía trước cửa sổ, ăn sữa chua, nhìn vài con chim sẻ đang nhảy nhót trên tuyết.
Thật là thoải mái. Ăn sữa chua đông đá trong tiết trời như vậy giống như đem tuyết ăn vào trong bụng.
Tống Kính Tu cúi đầu chơi game mobile, nhạc trò chơi đã tắt, dùng điện thoại di động phát nhạc piano nhẹ nhàng.
Tiếu Nhiên liếm sữa chua dính trên môi, bỗng nhiên nhớ tới một việc —— Dương Ninh rủ cô ngày mai đi chơi!
Sau kỳ nghỉ, hai người ăn ý không làm phiền đối phương vào ban ngày, chỉ là trước khi đi ngủ nói chuyện với nhau một chút rồi chúc nhau ngủ ngon. Bây giờ là thời điểm đặc biệt, cả hai đều có thể phân biệt được cái gì nên và không. Nhưng Dương Ninh vẫn muốn được gặp mặt cô.
Tiếu Nhiên trộm liếc Tống Kính Tu một cái, bỗng nhiên có chút không đành lòng quấy rầy sự an bình này.
Một lát sau, Tiếu Nhiên nhẹ giọng khụ khụ.
Tống Kính Tu quay đầu, đoán được cô có việc muốn nói liền trầm mặc nhìn cô.
“Cái kia...” Tiếu Nhiên cùng Tống Kính Tu thương lượng, “Em có thể nghỉ ngơi một ngày không? Chỉ một ngày.” Tiếu Nhiên vươn một ngón tay, dùng giọng shota bán manh.
À, nhân tiện, Tiếu Nhiên là CV, chịu trách nhiệm chính trong việc lồng tiếng cho một video trò chơi ở Trạm B. Ngự tỷ, shota, loli cô đều có thể nói được cả. Cô lồng tiếng cho một số trò chơi, cũng có chút fans, cô tự cho mình là đại tỷ tỷ đùa giỡn “Tiểu shota”, Tống Kính Tu cũng nghe qua.
Không phải cô cố ý muốn Tống Kính Tu biết, mà là có một hôm cô ở phòng ngủ trộm ghi âm, bị anh bắt gặp được, liền đem tất cả kể ra.
Tống Kính Tu lúc ấy tuổi cũng không lớn, nên cô nghĩ cũng không có gì phải giấu. Ngày thường chỉ có cô và Tiếu Kính ở nhà rất nhàm chán, cô luôn muốn tìm một việc gì đó để làm.
Nhưng Tiếu Nhiên sợ sau này Tiếu Kính cảm thấy cô “Không làm việc đàng hoàng”, cho nên đã xin Tống Kính Tu giúp cô giữ kín bí mật này.
Từ nhỏ đến lớn, cô có rất nhiều bí mật, cũng không biết Tống Kính Tu có nhớ cái nào không.
Ngược lại, cô lại chưa nắm được một nhược điểm nào của Tống Kính Tu.
Thật quá bất công.
Nhưng cũng không có cách nào cả.
Tống Kính Tu liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi: "Em muốn làm gì?"
Tiếu Nhiên theo bản năng nói dối, mặt không đỏ tâm không nhảy: "Em muốn cùng bạn bè đi mua sắm, ở nhà quá nhàm chán."
Tống Kính Tu liếc mắt một cái liền nhìn thấu lời nói dối của cô, trực tiếp hỏi: “Cùng bạn trai đi ra ngoài hẹn hò?”
Tiếu Nhiên nghẹn một cái “Đúng vậy.” Mắt to không chớp mà nhìn chằm chằm biểu tình củaTống Kính Tu.
"Còn anh thì sao?", Tống Kính Tu khoanh chân lại.
“A?” Đôi mắt Tiếu Nhiên trừng đến lớn hơn nữa.
“Em đi ra ngoài, anh một mình ở chỗ trời xa đất lạ này làm cái gì?”
Thành phố A tối hôm qua có tuyết rơi, sáng sớm hai người ra quét một đường nhỏ, tuyết lại rơi, trắng xóa một lớp, so với bốn phía màu sắc sẫm hơn một ít. Tiếu Nhiên ngồi ở phía trước cửa sổ, ăn sữa chua, nhìn vài con chim sẻ đang nhảy nhót trên tuyết.
Thật là thoải mái. Ăn sữa chua đông đá trong tiết trời như vậy giống như đem tuyết ăn vào trong bụng.
Tống Kính Tu cúi đầu chơi game mobile, nhạc trò chơi đã tắt, dùng điện thoại di động phát nhạc piano nhẹ nhàng.
Tiếu Nhiên liếm sữa chua dính trên môi, bỗng nhiên nhớ tới một việc —— Dương Ninh rủ cô ngày mai đi chơi!
Sau kỳ nghỉ, hai người ăn ý không làm phiền đối phương vào ban ngày, chỉ là trước khi đi ngủ nói chuyện với nhau một chút rồi chúc nhau ngủ ngon. Bây giờ là thời điểm đặc biệt, cả hai đều có thể phân biệt được cái gì nên và không. Nhưng Dương Ninh vẫn muốn được gặp mặt cô.
Tiếu Nhiên trộm liếc Tống Kính Tu một cái, bỗng nhiên có chút không đành lòng quấy rầy sự an bình này.
Một lát sau, Tiếu Nhiên nhẹ giọng khụ khụ.
Tống Kính Tu quay đầu, đoán được cô có việc muốn nói liền trầm mặc nhìn cô.
“Cái kia...” Tiếu Nhiên cùng Tống Kính Tu thương lượng, “Em có thể nghỉ ngơi một ngày không? Chỉ một ngày.” Tiếu Nhiên vươn một ngón tay, dùng giọng shota bán manh.
À, nhân tiện, Tiếu Nhiên là CV, chịu trách nhiệm chính trong việc lồng tiếng cho một video trò chơi ở Trạm B. Ngự tỷ, shota, loli cô đều có thể nói được cả. Cô lồng tiếng cho một số trò chơi, cũng có chút fans, cô tự cho mình là đại tỷ tỷ đùa giỡn “Tiểu shota”, Tống Kính Tu cũng nghe qua.
Không phải cô cố ý muốn Tống Kính Tu biết, mà là có một hôm cô ở phòng ngủ trộm ghi âm, bị anh bắt gặp được, liền đem tất cả kể ra.
Tống Kính Tu lúc ấy tuổi cũng không lớn, nên cô nghĩ cũng không có gì phải giấu. Ngày thường chỉ có cô và Tiếu Kính ở nhà rất nhàm chán, cô luôn muốn tìm một việc gì đó để làm.
Nhưng Tiếu Nhiên sợ sau này Tiếu Kính cảm thấy cô “Làm công việc không đàng hoàng”, cho nên đã xin Tống Kính Tu giúp cô giữ kín bí mật này.
Từ nhỏ đến lớn, cô có rất nhiều bí mật, cũng không biết Tống Kính Tu có nhớ cái nào không.
Ngược lại, cô lại chưa nắm được một nhược điểm nào của Tống Kính Tu.
Thật quá bất công.
Nhưng cũng không có cách nào cả.
Tống Kính Tu liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi: "Em muốn làm gì?"
Tiếu Nhiên theo bản năng nói dối, mặt không đỏ tâm không nhảy: "Em muốn cùng bạn bè đi mua sắm, ở nhà quá nhàm chán."
Tống Kính Tu liếc mắt một cái liền nhìn thấu lời nói dối của cô, trực tiếp hỏi: “Cùng bạn trai đi ra ngoài hẹn hò?”
Tiếu Nhiên nghẹn một cái “Đúng vậy.” Mắt to không chớp mà nhìn chằm chằm biểu tình củaTống Kính Tu.
"Còn anh thì sao?", Tống Kính Tu khoanh chân lại.
“A?” Đôi mắt Tiếu Nhiên trừng đến lớn hơn nữa.
“Em đi ra ngoài, anh một mình ở chỗ trời xa đất lạ này làm cái gì?”
Há miệng thở dốc, Tiếu Nhiên cuối cùng nói, “Hừ, anh chính là không muốn đi ra ngoài.”
Tiếu Nhiên đứng dậy lên lầu, để lại cho anh một bóng lưng lạnh lùng.
Cô đi đến thư phòng của Tiếu Kính trên lầu, gõ cửa đi vào.
Tiếu Kính đang xem văn kiện, ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Tại sao lại tự mình lên lầu?”
“Nghỉ ngơi giữa giờ nha,” Tiếu Nhiên nghĩ chuyện với Dương Ninh sớm hay muộn cũng phải nói cho Tiếu Kính biết,
nên cô ngập ngừng hỏi: "Lão ba, nếu một ngày con có bạn trai, ba sẽ cảm thấy thế nào?"
Tiếu Kính lúc này đầu cũng chưa nâng: " Con trước hết có một cây cải trắng tốt rồi nói."
Tiếu Nhiên: “……” Cái gì nha? Là đang nói cô là heo sao? Nếu cô là heo, cũng là một con heo không kén ăn, đẹp ngây ngất lòng người. Chỉ cần tự tin như vậy.
Nghĩ nghĩ, Tiếu Nhiên ôm lấy cánh tay Tiếu Kính, khiêm tốn thỉnh giáo, “Như thế nào thì tính là cải trắng tốt?”
“Ít nhất cùng con diện mạo xứng đôi, môn đăng hộ đối.” Tiếu Kính chỉ có điều đó, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, tiếp tục xem văn kiện.
Tiếu Nhiên sao có thể nghe hiểu được ý trong lời nói của ông, chấp nhất nói, “Không thể hạ thấp yêu cầu ư?”
“Đã rất thấp, làm thế nào hạ thấp được nữa .” Tiếu Kính nói.
Tiếu Nhiên cúi đầu không nói lời nào, Tiếu Kính thở dài, tiện đà nói: " Nếu con thích, những thứ này không cần thiết, nhưng người đó phải có tư cách hợp với con, sẽ toàn tâm toàn ý đối với con. Con hiện tại tuổi còn nhỏ, mắt nhìn người còn kém, cũng không biết chính mình muốn cái gì. Con nói về bạn bè ba sẽ không nói cái gì, nhưng là con gái, con phải chú ý bảo vệ chính mình, còn lại ba sẽ không can thiệp. Tương lai còn dài, cũng không phải có thể cùng một người đi đến cuối.”
Tiếu Nhiên nghe ông nói đến cuối cùng, còn tưởng rằng ông đã biết cái gì, xem mặt đoán ý, Tiếu Nhiên lại nhìn không ra khác thường, cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với ông kính quân lễ, “Đã hiểu, con sẽ đem lời ba nói ghi tạc trong lòng.”
Xuống lầu, Tiếu Nhiên nhìn thấy Tống Kính Tu ngồi ở chỗ cũ, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng chợt dâng lên một tia áy náy. Anh không ngại đường xa ngàn dặm chạy tới, cô thế nhưng còn có ý định bỏ anh ở nhà một mình.
“Kính Tu ca ca.” Cô bước tới gỡ bàn tay đang che mắt của anh ra.
Tống Kính Tu mở mắt ra nhìn nàng, mặt mày có chút mỏi mệt.
Tiếu Nhiên nhẹ giọng nói, “Kia, nếu không, anh đi ra ngoài cùng chúng em ? Chúng em hẹn cùng nhau trượt tuyết, nói như vậy có thể lại kêu nhiều bạn bè tới chơi.”
Ước chừng qua năm giây sau, Tiếu Nhiên nhìn thấy Tống Kính Tu gật gật đầu.
Vì thế ngày hôm sau, Tiếu Nhiên mang theo Tống Kính Tu gặp mặt đoàn người Dương Ninh.