Tất Lương dẫn mọi người đi vào căn phòng trống phía sau, người Đồ Vân run bần bật trở lại trong phòng, theo sát là Tống Liên.
“Trên bàn có nước, muốn uống thì tự mình rót.”
“Tạ đại nhân, ta không khát.”
Tống Liên co quắp đứng ở trong phòng, trong mắt nàng Đồ Vân là Huyện thái gia lại còn là một nam tử, về tình về lý đều không dám làm càn.
Đồ Vân quăng giày, ngồi khoanh chân ở trên giường, dùng chăn quấn chặt, hỏi: “Ta vừa xem khế ước, nam nhân thôn các ngươi chuyển lương thực cho Ân gia đã bao lâu rồi?”
“Đã được hai năm.” Tống Liên nhỏ giọng rụt rè đáp: “Ngay từ đầu, tướng công thảo dân vào trong thành tìm việc làm, sau thấy kiếm tiền được cho Ân gia thật, liền mang theo người trong thôn cùng làm.”
“Trên khế ước viết, đưa một chuyến xe liền cấp hai trăm lượng, cũng là sự thật?”
“Dạ vâng, mùa hè cùng mùa thu đường dễ đi nên được trả 180 lượng, mùa đông khí hậu ác liệt, con đường gian nan, cho nên được cấp thêm hai mươi lượng.”
Đồ Vân tò mò: “Vì cái gì cấp nhiều như vậy?”
“Xác thật không ít, nhưng cũng không phải quá cao.” Tống Liên giải thích nói: “Thôn thảo dân dựa vào núi, ngày thường đều lấy săn bắt mà sống, cho nên nam nhân đều sẽ chút quyền cước công phu, cấp giá cao cũng là hợp lý.”
“Như vậy a”, nói như vậy, nàng trả người ta có hai lượng bạc xác thật keo kiệt.
“Đại nhân, nếu Ân gia sống chết bắt chúng tôi bồi tiền, kia...” Nói xong hai mắt Tống Liên liền đẫm lệ.
Đồ Vân minh bạch nỗi khó khăn của người nghèo, nhưng khế ước giấy trắng mực đen nàng lại không thể không để ý, chỉ biết thở dài nói: “Các ngươi cho rằng hai trăm lượng này chỉ là tiền công thôi à, không biết đã sớm bị Ân gia tính kế đi?”
“A?”
“Trên khế ước chỉ viết nam nhân các ngươi đúng hạn phải giao lương đến, lại không viết nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn hoặc là gặp được thiên tai nhân họa không thể giải quyết nên như thế nào, Ân gia chính là chui vào chỗ trống này, cho nên khế ước này, cùng giấy hút máu sinh tử không sai biệt lắm.”
“Đại nhân...” Tống Liên hoảng sợ, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, “Bùm bụp” quỳ xuống, “Đại nhân, thôn chúng ta ở quanh vùng núi, hài tử cùng nữ nhân đều không dám ra ngoài nhiều, chỉ có nam nhân bán sức mình mới có thể sinh tồn. Cầu ngài... Cầu ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta a.”
~EditbyMinhNgoc.~
“Đứng lên đi.” Đồ Vân xuống giường nâng nàng dậy, “Cho nên cần phải đọc sách biết chữ, nếu không bị người ta lừa cũng không biết.”
“Đạo lý đại nhân nói phụ nhân như ta cũng minh bạch.” Tống Liên lau nước mắt nghẹn ngào, “Ai không muốn hài tử của mình có thể trở nên nổi bật, quang tông diệu tổ chứ, nhưng ấm no đều là vấn đề lớn thì làm sao cho các con đi học được.”
Đồ Vân thở dài, quận Bắc Tương có không ít nhà giàu có và đông đúc, nhưng những người này chỉ lo chính mình, bóc lột bá tánh.
Cứ thế mãi, người nghèo thì lại càng nghèo, người giàu thì ngày càng giàu, tuần hoàn ác tính.
“Đại nhân, đại nhân...”
Tất Lương cuống quýt chạy vào nhà, nói: “Đại nhân, căn nhà kia chỉ có một chiếc giường, nam nữ ngủ chung chỉ sợ…… Lại nói huyện nha cũng không có dư thừa giường a.”
Đồ Vân gõ đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới một người, lập tức đứng dậy mặc quần áo.
“Đưa tất cả nữ nhân đến ở phòng này đi, phòng này có chậu than. Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Trời đã tối rồi, đại nhân còn đi đâu vậy?”
“Chúng ta nghèo như thế này, không nhìn nổi hàng xóm giàu đến chảy mỡ a.”
Đồ Vân nói xong liền ra khỏi huyện nha, một đường xoa tay chạy như điên đến nhà Lý Đà Nhan.
Cũng may cách đó không xa, nàng chạy trốn thở hồng hộc, miệng thở ra khói trắng.
Mở cửa vẫn là lão nhân kia, Đồ Vân đỡ khung cửa nói: “Đại thúc, ta muốn gặp Lý công tử.”
“Chủ tử đã ngủ rồi.”
“làm phiền ngươi đi báo lại, ta có việc gấp.”
Lão nhân có chút đắn đo, suy xét đến hắn là Huyện thái gia, lần trước hắn tới Lý Đà Nhan cũng cho hắn vào, liền xoay người đi bẩm báo.
Lý Đà Nhan vẫn chưa ngủ, một chiếc đèn, một quyển sách cũ, hắn đọc chính là cả đêm.
“Chủ tử, ngài đừng nhìn nữa, không tốt cho đôi mắt.”
“Hiện tại nằm xuống cũng ngủ không được.”
Bắc Tương bắt đầu đến mùa đông quá lạnh, trên đường đều không có người nào đi lại, càng không có gì tiêu khiển, trừ bỏ đọc sách vẽ tranh, hắn đều không thấy niềm vui nào cả.
“Thùng thùng” hai tiếng, quản gia ở bên ngoài bẩm báo, “Chủ tử, Huyện thái gia tới, nói là có đại sự, một đường chạy tới đây.”
“Hắn lại tới làm gì?” Kỳ Quan nói giọng đầy không vui.
Lý Đà Nhan cũng một bụng nghi vấn, buông sách, “Mời hắn vào đi.”
Gió đêm thê lương, Đồ Vân chạy lên lầu, gõ cửa rồi đi vào.
Trong phòng Lý Đà Nhan bốn phía đều là hương thơm ấm áp, trong không khí tràn ngập mùi than cháy cùng đàn hương, bất quá chỉ thoang thoảng.
“Huyện thái gia đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì?”
“Chúng ta trước sau không phải đều là hàng xóm sao, tới thăm ngươi một chút.”
Kỳ Quan bĩu môi, “Ai cùng ngươi là hàng xóm, không biết xấu hổ.”
“Ta chuẩn bị nghỉ ngơi, Huyện thái gia nếu không có việc gì liền mời trở về đi.” Lý Đà Nhan lại nâng lên sách, lật từng trang một.
“Ách, ta liền không làm bộ làm tịch.” Đồ Vân ngồi ở trên ghế, rót một cốc trà làm ấm họng, ám chỉ nói: “Kỳ thật không cần ta nói Lý công tử cũng biết đi, rốt cuộc ở huyện nha gió thổi cỏ lay, người đều rõ như lòng bàn tay.”
Kỳ Quan chột dạ cắn môi, liếc mắt trừng nàng một cái.
Lý Đà Nhan âm thanh bình tĩnh, “Huyện thái gia có chuyện không ngại cứ nói thẳng.”
“Là có chuyện này, huyện nha thu dụng một ít thôn dân, Lý công tử cũng biết ta nghèo đến không còn gì ăn, cho nên muốn tìm ngươi giúp đỡ một chút.”
“Đó là chuyện của huyện nha, cùng ta có quan hệ gì đâu?”
“Lý công tử đừng có tuyệt tình như vậy, chức quan này ta làm cũng không dễ dàng, ngài liền phát chút xíu thiện tâm, cứu tế một chút, cùng lắm thì coi như ta mượn.”
Lý Đà Nhan ngoảnh tai giả điếc, đôi mắt dõi theo từng hàng chữ nhỏ, “Huyện thái gia thấy ta thì con đường làm quan liền dễ dàng?”
Đột nhiên, sách bị rút ra, Lý Đà Nhan ngước mắt lên nhìn, Đồ Vân không biết khi nào đi vào mép giường, con ngươi sáng lên nhìn hết sức giảo hoạt.
Hắn biến sắc, ánh mắt mang vẻ tức giận.
Đồ Vân nói: “Bực cái gì, trời tối đọc sách không tốt cho mắt đâu, mắt cũng không phải là dùng như vậy.”
Hô hấp ấm áp phun lên trên mặt, Lý Đà Nhan nói: “Huyện thái gia quản chuyện của ta hơi nhiều.”
“Không đâu, bà con xa không bằng láng giềng gần sao, sau này lại tiện đường chăm sóc lẫn nhau.” Đồ Vân đổ một ly trà, cung kính trình đến trước mặt hắn, “Công tử cũng là người đang bệnh, nên biết kia tư vị không dễ chịu, chẳng lẽ lại đành lòng xem thôn dân tập thể ngã bệnh tại huyện nha.”
Lời nói này đụng trúng tâm mềm của Lý Đà Nhan, nắm chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.
“Huyện thái gia muốn mượn bao nhiêu?”
“Mượn mấy chiếc giường với chăn đệm, một chậu than, không cần mới đâu chỉ cần có thể cấp cho bọn họ cái phòng ấm áp chút là được.”
Này cũng không phải việc gì khó, Lý Đà Nhan nếm một ngụm trà, “Huyện thái gia biết chăm lo bá tánh, lại dâng trà làm thân với ta, nếu ta không đáp ứng liền có vẻ quá không thông tình đạt lý rồi.”
Đồ Vân cười xinh đẹp, nhìn phía Kỳ Quan đang nghiến răng nghiến lợi phân phó, “Nghe được, làm phiền tiểu ca kịp thời đưa đồ qua đó.”
“Vậy ngươi làm gì?”
“Nga, ta còn có chuyện lớn muốn tâm sự bàn bạc cùng Lý công tử nha, ngươi ở đây không thích hợp.”
“Ngươi...” Kỳ Quan đóng sầm cửa rời đi, một cổ gió lạnh thổi qua khiến ngọn nến trên bàn run rẩy.
Đồ Vân thu ngừng vui đùa, lấy từ trong tay áo ra bản khế ước mà Ân Thi Lang chưa lấy đi, “Lý công tử, việc này ta tin tưởng ngài mới đến đây cầu ngài, hy vọng ngài đừng lừa ta.”
~EditbyMinhNgoc.~
Rõ ràng là có việc cầu người, còn thái độ như thế, Lý Đà Nhan nói: “ Trách nhiệm lớn như vậy, ta đây vẫn là không nên nhìn.”
“Đừng a.” Đồ Vân kéo lấy hắn cổ tay áo, “Công tử lớn lên tuấn tú như vậy, tất nhiên cũng là một người tâm thiện lương, ta lại không hiểu khế ước trong kinh doanh, bất đắc dĩ mới đến cầu ngài a.”
Lý Đà Nhan nhìn phía tay áo đang bị nhéo, “Huyện thái gia thật là thay đổi nhanh chóng, làm người khác phân không rõ thật giả.”
“Coi như ta miệng tiện được chưa? Đại nhân như ngài có đại lượng.”
Đồ Vân đem giấy tờ khế ước đưa cho hắn.
Lý Đà Nhan mở ra, dưới ánh nền mờ mờ, híp mắt cũng xem không rõ chữ viết trên giấy.
Lúc này, một ánh lửa lay động tới gần, Đồ Vân một tay bưng giá cắm nến, ngồi ở cạnh mép giường.
Ánh sáng phiếm hồng đem khuôn mặt hai người chiếu tỏa sáng, Lý Đà Nhan ngưng thần nhìn khế ước, “Khế ước này viết không hợp quy củ.”
“Chỗ nào?”
Lý Đà Nhan ngón tay ngọc chỉ vào tờ khế ước, “Thương nhân cũng có quy củ của thương nhân, trên khế ước sẽ ghi chú rõ nguy hiểm lợi và hại khi thuê người làm, cũng khiến cho người làm không trốn đi ngoài ý muốn để tránh tạo thành hai bên tổn thất, nhưng mặt trên này trực tiếp chỉ viết sơ lược, hoàn toàn là điều khoản lợi cho một phía.”
Đồ Vân vui vẻ, đem đầu ngó qua nhìn, “Kia nếu không hợp quy củ thì phải làm sao bây giờ?”
“Ta cũng không thể giúp gì chuyện này, chuyện hai bên ngươi tình ta nguyện, nếu bọn họ đồng ý ký giấy liền không có gì để bàn.”
“Vậy là không ổn rồi.”
“Bất quá...” Lý Đà Nhan chần chờ, “Này tiền công cũng trả quá cao.”
“Tống Liên nói là bởi vì bọn họ đều là người biết võ, lại là đem mạng ra làm công, cho nên cấp cao hơn chút.”
“Không”, Lý Đà Nhan lắc đầu phủ nhận, “Làm gì cũng có luật lệ, chính là Võ Trạng Nguyên tới làm áp xe, một đội người cũng sẽ không vượt qua 150 lượng.”
Đồ Vân cúi đầu suy tư, chợt nghe Lý Đà Nhan “Tê” một tiếng, mới đột nhiên tỉnh thần.
Nàng cúi đầu vừa thấy, một giọt sáp nến rơi trên mu bàn tay của Lý Đà Nhan, dần dần khô lại.
Đồ Vân buông giá cắm nến đem kéo tay hắn lại, cậy sáp nến ra, cúi đầu thổi thổi, người này da thịt thật trắng nộn, đỏ một mảnh.
Trên mu bàn tay giống như thổi qua từng trận gió nhẹ ấm áp, Lý Đà Nhan nương theo ánh nến, đem Đồ Vân quan tâm mình xem ở trong mắt, ngẩn người, chậm rãi rút tay về.
“Ta chỉ biết có nhiêu đó, Huyện thái gia mau trở về đi thôi.”
“Hắc hắc, còn có cái yêu cầu quá đáng.”
“Cái gì?”
“Có thể ở nhờ ngươi một đêm sao? Hai gian phòng huyện nha đều cấp cho bọn họ rồi, ta không chỗ đi.”
Lý Đà Nhan nói: “Huyện thái gia đây là thấy ta coi tiền như rác.”
“Tuyệt đối không có.” Đồ Vân cười đến phúc hậu và vô hại, “Xác thật được một tấc lại muốn tiến một thước, bất quá ngày sau công tử cần ta giúp đỡ gì, ta tuyệt không chối từ.”
Lý Đà Nhan thấy hắn thề thốt son sắt, nói: “Lầu một có phòng cho khách, gọi Tường thúc mang ngươi qua đi.”
“Liền biết công tử mềm lòng.” Đồ Vân thực hiện được ý đồ liền cười cười, vén bào đứng dậy, chắp tay chắp tay thi lễ, “Cảm tạ công tử.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
“Đứng lên đi.” Đồ Vân xuống giường nâng nàng dậy, “Cho nên cần phải đọc sách biết chữ, nếu không bị người ta hố cũng không biết.”
“Đạo lý đại nhân nói phụ nhân như ta cũng minh bạch.” Tống Liên lau nước mắt nghẹn ngào, “Ai không muốn hài tử của mình có thể trở nên nổi bật, quang tông diệu tổ chứ, nhưng ấm no đều là vấn đề lớn thì làm sao cho các con đi học được.”
Đồ Vân thở dài, quận Bắc Tương có không ít nhà giàu có và đông đúc, nhưng những người này chỉ lo chính mình, bóc lột bá tánh.
Cứ thế mãi, người nghèo thì lại càng nghèo, người giàu thì ngày càng giàu, tuần hoàn ác tính.
“Đại nhân, đại nhân...”
Tất Lương cuống quýt chạy vào nhà, nói: “Đại nhân, căn nhà kia chỉ có một chiếc giường, nam nữ ngủ chung chỉ sợ…… Lại nói huyện nha cũng không có dư thừa giường a.”
Đồ Vân gõ đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới một người, lập tức đứng dậy mặc quần áo.
“Đưa tất cả nữ nhân đến ở phòng này đi, phòng này có chậu than. Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Trời đã tối rồi, đại nhân còn đi đâu vậy?”
“Chúng ta nghèo như thế này, không nhìn nổi hàng xóm giàu đến chảy mỡ a.”
Đồ Vân nói xong liền ra khỏi huyện nha, một đường xoa tay chạy như điên đến nhà Lý Đà Nhan.
Cũng may cách đó không xa, nàng chạy trốn thở hồng hộc, miệng thở ra khói trắng.
Mở cửa vẫn là lão nhân kia, Đồ Vân đỡ khung cửa nói: “Đại thúc, ta muốn gặp Lý công tử.”
“Chủ tử đã ngủ rồi.”
“làm phiền ngươi đi báo lại, ta có việc gấp.”
Lão nhân có chút đắn đo, suy xét đến hắn là Huyện thái gia, lần trước hắn tới Lý Đà Nhan cũng cho hắn vào, liền xoay người đi bẩm báo.
Lý Đà Nhan vẫn chưa ngủ, một chiếc đèn, một quyển sách cũ, hắn đọc chính là cả đêm.
“Chủ tử, ngài đừng nhìn nữa, không tốt cho đôi mắt.”
“Hiện tại nằm xuống cũng ngủ không được.”
Bắc Tương bắt đầu đến mùa đông quá lạnh, trên đường đều không có người nào đi lại, càng không có gì tiêu khiển, trừ bỏ đọc sách vẽ tranh, hắn đều không thấy niềm vui nào cả.
“Thùng thùng” hai tiếng, quản gia ở bên ngoài bẩm báo, “Chủ tử, Huyện thái gia tới, nói là có đại sự, một đường chạy tới đây.”
“Hắn lại tới làm gì?” Kỳ Quan nói giọng đầy không vui.
Lý Đà Nhan cũng một bụng nghi vấn, buông sách, “Mời hắn vào đi.”
Gió đêm thê lương, Đồ Vân chạy lên lầu, gõ cửa rồi đi vào.
Trong phòng Lý Đà Nhan bốn phía đều là hương thơm ấm áp, trong không khí tràn ngập mùi than cháy cùng đàn hương, bất quá chỉ thoang thoảng.
“Huyện thái gia đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì?”
“Chúng ta trước sau không phải đều là hàng xóm sao, tới thăm ngươi một chút.”
Kỳ Quan bĩu môi, “Ai cùng ngươi là hàng xóm, không biết xấu hổ.”
“Ta chuẩn bị nghỉ ngơi, Huyện thái gia nếu không có việc gì liền mời trở về đi.” Lý Đà Nhan lại nâng lên sách, lật từng trang một.
“Ách, ta liền không làm bộ làm tịch.” Đồ Vân ngồi ở trên ghế, rót một cốc trà làm ấm họng, ám chỉ nói: “Kỳ thật không cần ta nói Lý công tử cũng biết đi, rốt cuộc ở huyện nha gió thổi cỏ lay, người đều rõ như lòng bàn tay.”
Kỳ Quan chột dạ cắn môi, liếc mắt trừng nàng một cái.
Lý Đà Nhan âm thanh bình tĩnh, “Huyện thái gia có chuyện không ngại cứ nói thẳng.”
“Là có chuyện này, huyện nha thu dụng một ít thôn dân, Lý công tử cũng biết ta nghèo đến không còn gì ăn, cho nên muốn tìm ngươi giúp đỡ một chút.”
“Đó là chuyện của huyện nha, cùng ta có quan hệ gì đâu?”
“Lý công tử đừng có tuyệt tình như vậy, chức quan này ta làm cũng không dễ dàng, ngài liền phát 1 xíu thiện tâm, cứu tế một chút, cùng lắm thì coi như ta mượn.”
Lý Đà Nhan ngoảnh tai giả điếc, đôi mắt dõi theo từng hàng chữ nhỏ, “Huyện thái gia thấy ta liền làm quan dễ dàng?”
Đột nhiên, sách bị rút ra, Lý Đà Nhan ngước mắt lên nhìn, Đồ Vân không biết khi nào đi vào mép giường, con ngươi sáng lên nhìn hết sức giảo hoạt.
Hắn biến sắc, ánh mắt mang vẻ tức giận.
Đồ Vân nói: “Bực cái gì, trời tối đọc sách không tốt cho mắt đâu, mắt cũng không phải là dùng như vậy.”
Hô hấp ấm áp phun lên trên mặt, Lý Đà Nhan nói: “Huyện thái gia quản chuyện của ta hơi nhiều.”
“Không đâu, bà con xa không bằng láng giềng gần sao, sau này lại tiện đường chăm sóc lẫn nhau.” Đồ Vân đổ một ly trà, cung kính trình đến trước mặt hắn, “Công tử cũng là người đang bệnh, nên biết kia tư vị không dễ chịu, chẳng lẽ lại đành lòng xem thôn dân tập thể ngã bệnh tại huyện nha.”
Lời nói này đụng trúng tâm mềm của Lý Đà Nhan, nắm chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.
“Huyện thái gia muốn mượn bao nhiêu?”
“Mượn mấy chiếc giường với chăn đệm, một chậu than, không cần mới đâu chỉ cần có thể cấp cho bọn họ cái phòng ấm áp chút là được.”
Này cũng không phải việc gì khó, Lý Đà Nhan nếm một ngụm trà, “Huyện thái gia biết chăm lo bá tánh, lại dâng trà làm thân với ta, nếu ta không đáp ứng liền có vẻ quá không thông tình đạt lý rồi.”
Đồ Vân cười xinh đẹp, nhìn phía Kỳ Quan đang nghiến răng nghiến lợi phân phó, “Nghe được, làm phiền tiểu ca kịp thời đưa đồ qua đó.”
“Vậy ngươi làm gì?”
“Nga, ta còn có chuyện lớn muốn tâm sự bàn bạc cùng Lý công tử nha, ngươi ở đây không thích hợp.”
“Ngươi...” Kỳ Quan đóng sầm cửa rời đi, một cổ gió lạnh thổi qua khiến ngọn nến trên bàn run rẩy.
Đồ Vân thu ngừng vui đùa, lấy từ trong tay áo ra bản khế ước mà n Thi Lang chưa lấy đi, “Lý công tử, việc này ta tin tưởng ngài mới đến đây cầu ngài, hy vọng ngài đừng lừa ta.”
“Ngươi...” Kỳ Quan quăng ngã môn rời đi, một cổ gió lạnh thổi đến trên bàn ngọn nến thẳng run.
Đồ Vân thu liễm khởi vui đùa, đem trong tay áo n Thi Lang không có tới cập mang đi khế ước móc ra tới, “Lý công tử, việc này ta là tin tưởng ngài mới cầu ngài, hy vọng ngài nhưng đừng mông ta.”
Rõ ràng là có việc cầu người, còn như thế thái độ, Lý Đà Nhan nói: “Lớn như vậy trách nhiệm, ta đây vẫn là không nhìn.”
“Đừng a.” Đồ Vân kéo lấy hắn cổ tay áo, “Công tử lớn lên như vậy tuấn, tất nhiên cũng có một viên thiện lương tâm, ta nào hiểu sinh ý trong sân sự, bất đắc dĩ mới đến cầu ngài.”
Lý Đà Nhan nhìn phía nhéo tay áo tay, “Huyện thái gia thật là một hồi biến đổi, làm người phân không rõ thật giả.”
“Khi ta miệng tiện được chưa? Ngài đại nhân có đại lượng.”
Đồ Vân đem khế ước ngạnh đưa cho hắn.
Lý Đà Nhan mở ra, hôn mê ánh sáng hạ, híp mắt cũng xem không rõ lắm mặt trên chữ viết.
Lúc này, một sợi lay động ánh lửa tới gần, Đồ Vân một tay bưng giá cắm nến, ngồi ở mép giường thượng.
Phiếm hồng vầng sáng đem hai người chiếu khuôn mặt tỏa sáng mang phấn, Lý Đà Nhan ngưng thần nhìn khế ước, “Này khế ước viết không hợp quy củ.”
“Chỗ nào?”
Lý Đà Nhan ngón tay ngọc điểm khế ước giấy, “Thương nhân cũng có thương nhân quy củ, dùng người khế ước thượng muốn ghi chú rõ nguy hiểm lợi và hại, cũng làm cho công nhân lẩn tránh này đó ngoài ý muốn, để tránh tạo thành hai bên tổn thất, nhưng này mặt trên trực tiếp sơ lược, hoàn toàn là bá vương điều khoản.”
Đồ Vân tâm hỉ, đem đầu dựa qua đi nhìn nhìn, “Kia nếu không hợp quy củ làm sao bây giờ?”
“Ta cũng không thể giúp gì chuyện này, chuyện hai bên ngươi tình ta nguyện, nếu bọn họ đồng ý ký giấy liền không có gì để bàn.”
“Vậy là không ổn rồi.”
“Bất quá...” Lý Đà Nhan chần chờ, “Này tiền công cũng trả quá cao.”
“Tống Liên nói là bởi vì bọn họ đều là người biết võ, lại là đem mạng ra làm công, cho nên cấp cao hơn chút.”
“Không”, Lý Đà Nhan lắc đầu phủ nhận, “Làm gì cũng có luật lệ, chính là Võ Trạng Nguyên tới làm áp xe, một đội người cũng sẽ không vượt qua 150 lượng.”
Đồ Vân cúi đầu suy tư, chợt nghe Lý Đà Nhan “Tê” một tiếng, mới đột nhiên tỉnh thần.
Nàng cúi đầu vừa thấy, một giọt sáp nến rơi trên mu bàn tay của Lý Đà Nhan, dần dần khô lại.
Đồ Vân buông giá cắm nến đem kéo tay hắn lại, cậy sáp nến ra, cúi đầu thổi thổi, người này da thịt thật trắng nộn, đỏ một mảnh.
Trên mu bàn tay giống như thổi qua từng trận gió nhẹ ấm áp, Lý Đà Nhan nương theo ánh nến, đem Đồ Vân quan tâm mình xem ở trong mắt, ngẩn người, chậm rãi rút tay về.
“Ta chỉ biết có nhiêu đó, Huyện thái gia mau trở về đi thôi.”
“Hắc hắc, còn có cái yêu cầu quá đáng.”
“Cái gì?”
“Có thể ở nhờ ngươi một đêm sao? Hai gian phòng huyện nha đều cấp cho bọn họ rồi, ta không chỗ đi.”
Lý Đà Nhan nói: “Huyện thái gia đây là thấy ta coi tiền như rác.”
“Tuyệt đối không có.” Đồ Vân cười đến phúc hậu và vô hại, “Xác thật được một tấc lại muốn tiến một thước, bất quá ngày sau công tử cần ta giúp đỡ gì, ta tuyệt không chối từ.”
Lý Đà Nhan thấy hắn thề thốt son sắt, nói: “Lầu một có phòng cho khách, gọi Tường thúc mang ngươi qua đi.”
“Liền biết công tử mềm lòng.” Đồ Vân thực hiện được ý đồ liền cười cười, vén bào đứng dậy, chắp tay chắp tay thi lễ, “Cảm tạ công tử.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~