Đồ Vân thay quan bào, chỉnh trang đơn giản, khoác áo choàng kim tước của Lý Đà Nhan, đi về phía công đường.
Trong viện, tuyết dày ngập đến mắt cá nhân, nàng ống thấp ống cao, nhìn một đám người chen chúc đứng ngoài huyện nha.
Trên công đường, một đám phụ nhân đang quỳ gối, mắt không ngừng rơi lệ, mà Ân Thi Lang bên cạnh đứng thẳng, vui vẻ chơi đùa với con cún trong lòng.
Vừa nhìn thấy Đồ Vân, mấy phụ nhân lập tức nhào về phía nàng, nước mắt rơi như mưa: “Đại nhân, cầu xin ngài làm chủ cho chúng ta.”
“Bình tĩnh.” Đồ Vân nhìn đám người ai nấy đều nước mắt giàn giụa, hỏi: “Sao lại nhiều người tới thế này?”
“Đại nhân, nam nhân nhà chúng ta đều vận chuyển lương thực cho Ân gia. Hiện tại bọn họ đều nằm liệt ở nhà, không xuống giường được, chúng ta chỉ có thể đến công đường.”
Lời này vừa nói ra, những phụ nhân khác cũng mồm năm miệng mười than khóc không ngừng, công đường lập tức rơi vào hỗn loạn.
Đầu Đồ Vân như muốn nổ tung, nàng quấn chặt áo choàng, run rẩy ngồi vào ghế chủ trì, gõ búa gỗ “Bang!” một tiếng.
Hiện trường lập tức im lặng.
Đồ Vân nói với đám phụ nhân: “Các ngươi cử ra một người nói rõ ràng ngọn nguồn cho ta nghe, những người khác lùi lại phía sau.”
Mấy phụ nhân lập tức ghé tai vào nhau, âm thầm thương lượng.
Đồ Vân cũng không vội thúc giục, tầm mắt chuyển sang Ân Thi Lang dáng vẻ cao ngạo đứng trên công đường.
Có thể nói Ân Thi Lang này cũng coi như có dáng vẻ quý công tử, tuấn tú lịch sự. Có điều trong ngoài không hề đồng nhất.
Đồ Vân âm trầm ám chỉ nói: “Trên công đường không được phép mang động vật tới, bằng không liền cùng người cút.”
Ân Thi Lang ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, nhếch miệng cười trào phúng, gọi gã sai vặt đứng ngoài nha môn tới, đem tiểu cẩu đang ôm trong lòng đưa cho hắn.
“Bản công tử có việc gấp, làm phiền huyện thái gia thẩm tra nhanh chút.”
Một tay Đồ Vân chống cằm, tay còn lại gõ vào mặt bàn, giống như không hề nghe thấy.
Mấy phụ nhân rốt cuộc cũng bàn bạc xong, một phụ nhân tương đối trẻ tuổi quỳ xuống:
“Đại nhân, dân phụ tên Tống Liên, trượng phu là Vương Khánh, là người làm phụ trách công việc vận chuyển ở tửu quán n gia, chuyên vận chuyển lương thực từ nơi khác tới Bắc Tương. Tối qua tuyết lớn gió to, trên đường đi bọn họ vô tình gặp bất trắc, mười mấy người với lương thực đều bị vùi lấp.”
“Tranh thủ hôm nay tuyết ngừng, người trong thôn chúng ta ra khỏi thành tìm kiếm, kết quả cách bia đá hai mươi dặm gần đó phát hiện bọn họ, nhẹ thì bị thương do giá rét, nặng thì hiện tại vẫn bất tỉnh.”
“Sau khi Ân gia phát hiện, bọn họ không những đòi tiền lương thực mà còn yêu cầu bọn ta trả tiền. Nếu không sẽ tịch thu nhà chúng ta.”
Sau khi nghe xong, Đồ Vân nhìn về phía Ân Thi Lang: “Cho nên ngươi chính là chưởng quầy của tửu quán?”
“Đúng thì sao?” Ân Thi Lang cao ngạo nói: “Những kẻ vận chuyển đó đều đã ký khế ước giấy trắng mực đen, nếu không giao hàng đúng hạn thì phải bồi thường tổn thất gấp ba lần.”
“Khế ước đâu?” Đồ Vân vươn tay ra.
Ân Thi Lang vốn chuẩn bị từ trước, lấy một bản khế ước từ trong tay áo ra. Ngoài mấy chữ đen viết chi chít chính là một đống dấu vân tay mực đỏ.
Đồ Vân rất nhanh đã xem xong, hỏi: “Tống Liên, tướng công ngươi không biết chữ sao?”
Phụ nhân tên Tống Liên lộc cộc rơi nước mắt, gật đầu: “Mấy thôn xung quanh chúng ta đều không có trường tư thục, rất nhiều người từ nhỏ đến lớn chưa từng đọc sách.”
Đồ Vân lại hỏi: “Vậy tướng công ngươi biết rõ nội dung trên này là gì không?”
Tống Liên gật đầu, âm thanh nhỏ như muỗi: “Biết.”
Ân Thi Lang giống như sớm đã đoán được, bày ra dáng vẻ hiển nhiên đã thắng kiện: “Đại nhân, nếu sự tình đã sáng tỏ, tửu quán ta nhiều việc, thỉnh ngài nhanh kết án.”
“Nếu ngươi sốt ruột thì cứ việc đi trước, vừa hay bản quan nhìn ngươi cũng thấy phiền.”
“Đại nhân nói lời này là có ý gì?” Sắc mặt Ân Thi Lang lập tức trầm xuống, giọng điệu không chút khách khí.
Đồ Vân lười biếng, ngữ khí phiền chán nói: “Ân công tử không đọc sách bao giờ sao? Chính là kêu ngươi không rảnh rỗi liền lăn, đừng ở trước mặt chướng mắt bản quan.”
“Lời này sao đại nhân có thể nói, ta cũng là con dân Bắc Tương, mỗi năm riêng tiền đóng thuế thôi cũng đủ xây một cái thư viện.”
“Cho nên?” Hai tay Đồ Vân ghé vào án thư, đôi mắt buồn ngủ không có một chút gợn sóng:
“Ta là quan, ngươi là dân. Một khi đã bước chân vào công đường thì lời ta nói phải nghe. Ta chưa cho đi, ngươi đã muốn đi. Không trị tội ngươi đã là nể mặt Ân lão gia.”
“Còn nữa, nếu ngươi nói có thể tự kết án, vậy còn ầm ĩ tới nơi này của bản quan làm gì?”
Mấy lời này của Đồ Vân nghe thì có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thực chất không khác nào vả thẳng mặt Ân Thi Lang.
Bên ngoài huyện nha còn có một đám dân chúng hóng chuyện nhìn chằm chằm, Ân Thi Lang lập tức xấu hổ, tức giận cười lạnh:
“Chẳng qua chỉ là một huyện lệnh tép riu, cùng lắm chúng ta lên quận.”
“Vừa hay. Tất điển sử! Dừng bút, lấy gậy gỗ tới.” Đồ Vân xắn tay áo lên: “Phi, phi.” hai miếng vào bàn tay, xoa xoa mấy cái, rồi vươn vai.
Tất Lương sửng sốt: “Đại nhân có ý gì?”
“Dựa theo luật lệ triều đình, kẻ nào cáo trạng vượt cấp thì phải đánh ba mươi đại bản, nếu chịu được ba mươi đại bản này mà còn sống thì mới có thể lên quận trên cáo trạng, vậy mới hợp quy củ.”
Đám phụ nhân nghe thế thì lập tức nín bặt, vô số ánh mắt đổ về phía Ân Thi Lang.
Đồ Vân ung dung thong thả nói: “ Ân công tử hẳn là mang đến không ít người, mau sai bọn họ chuẩn bị tốt giá đỡ. Tuy ta gầy gò ốm yếu nhưng vẫn đủ sức cầm gậy. Chẳng may có lỡ đánh ngươi tàn tật gãy xương chỗ nào thì bọn họ cũng kịp thời nâng ngươi đến quận.”
“Ngươi….” Ân Thi Lang ỷ vào việc có n gia chống lưng, từ trước đến nay vẫn quen thói lộng hành ngang ngược, nào dám tưởng tượng Đồ Vân dám động tay động chân với hắn.
“Ân công tử nghĩ kỹ rồi sao?” Đồ Vân sờ soạng gậy gỗ một cái, dáng vẻ lúc nào cũng có thể động thủ.
“Đồ Vân, ngươi chờ đó cho ta!” Hắn tức giận thở phì phò, phất tay áo rời đi.
Thôn dân đứng ngoài huyện nha vội vã nhường đường, e sợ lại đắc tội vị tiểu Diêm Vương này.
Đồ Vân buông gậy gỗ xuống, phủi phủi tay áo thì vô tình nhìn thấy một kẻ đang nằm bò trên bờ tường. Đúng là Kỳ Quan.
Kỳ Quan bị bắt gặp không những không chột dạ né tránh, trái lại còn lè lưỡi một cái, rồi biến mất.
Đồ Vân lười quản hắn, nhìn đám người vẫn quỳ đầy nha môn: “Các ngươi về trước đi, Tống Liên ở lại.”
“Đại nhân…” Tống Liên lập tức hoảng sợ.
“Không có gì. Ta chỉ là phát hiện vài chỗ không ổn trong khế ước, muốn kêu ngươi ở lại nói rõ tình hình. Tuy rằng hôm nay các ngươi tránh được một kiếp, nhưng chuyện này không có nỗi lo xa, ắt có mối ưu tư gần. Ân gia tài đại khí thô, Ân Thi Lang sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi.”
Tống Liên vừa nghe thế, nước mắt lập tức trào ra: “Đa tạ đại nhân.”
Đồ Vân xua tay bảo nàng ta không cần như thế. Thấy nha môn vẫn còn mấy người chưa đi, bèn nói: “Xem xong náo nhiệt rồi, đều về nhà đi.”
Tống Liên nói: “Bọn họ đều là người trong thôn, sợ chúng ta đấu không lại Ân Thi Lang nên mới theo chúng ta tới đây.”
Chuyện này vốn dĩ không cần. Có lẽ bọn họ vốn không quá tin tưởng huyện lệnh.
Đồ Vân mơ hồ thấy có người còn đem theo thứ gì đó giấu sau lưng, đi tới cửa mới nhìn rõ, một đám người này quả thực biết phô trương thanh thế, mang theo cả cuốc lẫn xẻng.
Thấy Đồ Vân không vui, một thôn dân ngượng ngùng nói: “Trời sắp tối, đường trở về không an toàn. Người trong thôn chúng ta có thói quen mang theo mấy đồ vật bên người, miễn cho trên đường gặp phải sói.”
“Các ngươi ở thôn nào?”
“Thôn Nam Ao.”
Bắc Tương hoang vắng, diện tích còn lớn gấp ba lần kinh thành. Có vài thôn xóm thậm chí ở sâu trong rừng núi. Mặc dù có xe bò, nhưng muốn tới huyện Lộc Linh cũng chỉ có thể đi vào ban ngày.
Đồ Vân thấy sắc trời đã muộn, bọn họ lại chỉ có một chiếc xe ngựa, về đến nhà phỏng chừng cũng đã quá canh ba.
Nàng là người đã từng trúng gió lạnh ở đây, những thôn dân này chỉ ăn mặc mộc mạc, nếu buổi tối mới trở về, đại khái sẽ đúng như lời Tất Lương nói, miệng méo mắt lệch.
“Mặt trời sắp lặn rồi, các ngươi đi ban đêm cũng không an toàn, trong huyện nha không thiếu phòng trống, chi bằng ở lại đây một đêm, sáng mai lại về.”
Các thôn dân lộ ra ánh mắt cảm kích, sau đó lần lượt quỳ xuống: “Đa tạ huyện lệnh đại nhân..”
“Ta không nhận nổi.” Đồ Vân vươn tay đỡ bọn họ dậy, chỉ vào ba gian nhà ngói khang trang bên trong:
“Thấy không, tổng cộng có ba gian phòng, ta một gian, mấy con thỏ một gian, còn lại một gian trống, các ngươi ở tạm vậy.”
“Đa tạ đại nhân.”
Những thôn dân này lại quỳ xuống, khuôn mặt nhăn nheo những nếp gấp giống như đất đai cằn cỗi ở đây.
Đồ Vân từ trong người lấy ra một thỏi bạc, đưa cho nam tử đứng trước: “Mua ít bánh bao đi, mọi người cùng ăn.”