Chương 10: Nha phiến

Đồ Vân đi vào gian phòng cho khách, đập vào mắt là một tấm bình phong bên trên có hoạ một đôi phượng hoàng sống động như thật. Ánh đèn rọi vào, phảng phất như có thể cất cánh bay đi bất cứ lúc nào.

“Tường thúc, đây là Lý công tử vẽ sao?”

“Ánh mắt của huyện thái gia thật tốt, đây quả thực do công tử tự tay vẽ.” Tường thúc sắp xếp giường nệm xong, lại bê một chậu than hồng vào, lịch sự nói:

“Mong huyện thái gia thông cảm, phòng cho khách nhiều năm rồi không người ở, chỉ quét tước đơn giản, hẳn sót lại chút bụi.”

“Không sao. Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với huyện nha.”

“Vậy ta đây không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”

Tường thúc đi rồi, Đồ Vân đứng trước tấm bình phong một lúc, im lặng trầm ngâm.

Sáng sớm hôm sau, lúc Đồ Vân tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, trong viện truyền đến vài tiếng động, nàng dụi mắt, mặc y phục đi ra ngoài.

Lý Đà Nhan ăn mặc chỉnh tề, được Kỳ Quan dìu bên cạnh chậm rãi đi về phía tiền viện.

Đồ Vân nhanh chân đuổi kịp: “Lý công tử mới sáng sớm đã đi đâu vậy?”

Lỳ Đà Nhan quay đầu nhìn lại, búi tóc Đồ Vân hơi lệch, vài sợi tóc ngắn tung bay trong gió, trên người nàng vẫn mặc kiện áo bông rách nát, cả người tròn vo.

Từ lúc gặp gỡ đến nay, Đồ Vân luôn trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch này, không ngại người khác đánh giá.

“Đi tới quận xử lý chút chuyện.”

“Đi tới quận sao? Kia vừa hay, mang ta theo cùng đi.”

Kỳ Quan nhíu mày: “Sao ngươi không khác nào miếng cao da chó thế!”

Lý Đà Nhan cũng không dừng bước: “Sao đột nhiên huyện thái gia lại muốn tới quận?”

“Ta không hẳn tới quận, là tới Thạch Sơn cách đó hai mươi dặm.” Nàng nói tiếp: “Chẳng phải các ngươi cũng tiện đường đi ngang qua đó sao?”

“Thạch Sơn?” Kỳ Quan khựng lại một chút, nói: “Ngươi có phải đang rắp tâm muốn hại chúng ta hay không? Thạch Sơn đó là lối cho người đi sao? Ngày thường chúng ta đều đi con đường phía đông.”

Đồ Vân khó hiểu: “Chẳng phải đều có thể tới quận sao?”

“Đương nhiên không giống. Đi theo lối Thạch Sơn tuy rằng ngắn hơn nhưng ở đó đầy rẫy đám thổ phỉ hung hăng ngang ngược, trước đây khách nhân tới quận thà đi đường vòng xa hơn một chút cũng không đi qua đó.”

Lý Đà Nhân dẫm lên ghế con đi lên xe ngựa, Kỳ Quan đang muốn thu lại, Đồ Vân đã bước một chân lên, nhanh nhẹn chui vào xe.

“Thật kỳ quái. Nếu đám thổ phỉ kia đã có tiếng tăm người người đều biết, vì sao nam nhân nhà Tống Liên lại còn muốn đi qua đó?”

Lý Đà Nhan nói: “Huyện thái gia không nghe thấy Kỳ Quan nói đường qua đó ngắn sao?”

“Cho nên ngươi cảm thấy bọn vì tiết kiệm thời gian nên mới đi qua Thạch Sơn sao?”

Màn xe nhanh chóng được nhấc lên một góc, Kỳ Quan ngó đầu vào trong xe ngựa: “Chủ tử, chúng ta thực sự đi lối Thạch Sơn sao?”

Lý Đà Nhan nhắm mắt dưỡng thần, “Huyện thái gia đã có tiếng nhờ vả chúng ta.”

Kỳ Quan tức giận trừng mắt lườm Đồ Vân một cái, chui ra ngoài, vung roi đánh vào mông ngựa.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Lý Đà Nhan dựa vào vách xe, thân hình đơn bạc hơi lay chuyển: “Trong tình huống không biết rõ khi nào gió tuyết ngừng, bất đắc dĩ cũng sẽ chọn con đường hiểm đó.”

Đồ Vân gật đầu, thân hình lười biếng dựa vào vách xe, nhất thời không lên tiếng.

Chờ xe ngựa tới ngoài thành, nàng bỗng hỏi: “Không biết Lý công tử đi tới quận làm gì? Khi nào trở về?”

Lý Đà Nhan khẽ nâng mí mắt: “Huyện thái gia tính toán cũng thật khéo, ta con chưa xuống xe, ngài đã muốn ta lúc về đón ngài.”

Ngay cả chút tâm tư nhỏ này cũng bị hắn nhìn thấu, Đồ Vân ngượng ngùng nói: “Thạch Sơn đó có thổ phỉ, đi cùng nhau chẳng phải an toàn hơn sao?”

Lý Đà Nhan nửa ngày cũng không lên tiếng, nhắm mắt nói: “Thạch Sơn cách quận mười dặm, chúng ta đi khoảng một canh giờ sẽ trở về, huyện thái gia chỉ cần đảm bảo trong lúc đó không xảy ra chuyện là được.”

“‘Ngươi yên tâm.”

Xe ngựa dừng lại, tới Thạch Sơn, Đồ Vân nhảy từ xe ngựa xuống. Quả nhiên thấy trên mặt đất có vài vết lõm lớn, hẳn là nơi mấy người kia từng bị vùi lấp trong tuyết.

Tính toán thời gian Tống Liên đưa Vương Khánh về nhà, khi đó tuyết vẫn chưa rơi dày đặc, cho nên không khó để tìm thấy dấu vết.

Nơi này có thổ phỉ hoành hành, gần như không có người qua lại, Đồ Vân tìm kiếm xung quanh một vòng, mới phát hiện vài dấu vết bánh xe bị tuyết che lấp theo hướng từ nơi xa đi tới Thạch Sơn.

Đồ Vân ngồi xổm xuống, dùng tay gạt lớp tuyết mỏng ra: “Kỳ lạ, mấy ngày nay tuyết rơi dày như vậy, nếu vận chuyển lương thực thì hẳn phải để lại vết lún rất sâu mới phải.”

Đồ Vân đi men theo dấu vết mấy bánh xe, xung quanh không có gì khả nghi. Bất chợt phát hiện một loại cây cỏ màu nâu trong trạng thái héo rũ.

Một loạt dấu chân hỗn loạn lập tức thu hút sự chú ý của Đồ Vân, nàng đi dọc theo triền núi hướng lên trên tìm kiếm, quả nhiên tìm được một vài thứ.

Lý Đà Nhan xử lý xong xuôi chuyện trên quận liền trở về theo đường cũ, gió lạnh sắc bén như đao, dường như muốn cứa rách khuôn mặt người đi đường.

Kỳ Quan đè vành nón xuống, buồn bực nói: “Chủ tử, trời lạnh như vậy, chúng ta nên dứt khoát ở lại quận mới phải, ta thấy trời hôm nay ắt hẳn sẽ có tuyết.”

“Huyện thái gia đang chờ ở Thạch Sơn.”

“Ngài quản sống chết của hắn làm gì cơ chứ! Hắn lười biếng thì có, đường trở về thành có hai mươi dặm, chẳng lẽ hắn không thể tự đi chắc!”

“Ta đã đồng ý cho hắn đi nhờ trở về.”

Tuyết rơi như vòi hoa sen, không ngừng đổ xuống, đọng lại trên lông mi Kỳ Quan, hắn hô lớn lên: “Này nào giống cho hắn đi nhờ, rõ ràng là chúng ta tới đón hắn.”

“Hí——” Kỳ Quan ghìm dây cương, đã tới Thạch Sơn.

“Chủ tử, không thấy người đâu.”

Lý Đà Nhan nghe vậy thì vén mành che ở cửa sổ ra, chỉ thấy bốn xung quanh phủ kín tuyết trắng, không thấy một bóng người.

Kỳ Quan nói: “Có khi nào hắn không chịu được lạnh nên tự về trước rồi không?”

Màn xe sau lưng nhấc lên, Kỳ Quan nhảy xuống, lại thấy Lý Đà Nhan vậy mà cũng bước ra.

“Chủ tử, ngài mau quay trở lại, đừng để gió thổi rồi đổ bệnh."

Lý Đà Nhan xuống xe ngựa, hai chân nháy mắt đã hoàn toàn lún vào tuyết, nhíu mày quan sát, làn sương trắng mỏng manh thoát ra từ đôi môi tái nhợt.

Kỳ Quan lại hết lời khuyên nhủ: “Chủ tử, miệng ngài sắp đông cứng rồi, mau quay lại xe ngựa thôi.”

Lý Đà Nhan không nói chuyện, đôi mắt vẫn lướt qua bốn xung quanh tìm kiếm, gương mặt bị gió thổi đỏ bừng, sau đó hắn nhìn thấy dấu chân ngựa hỗn loạn trên sườn núi.

“Chủ…”

“Ngươi ở quanh đây gọi mấy tiếng.”

Mắt thấy không lay chuyển được hắn, Kỳ Quan: “Vâng.” một tiếng, cúi đầu đi về phía sườn núi cao, hô lớn: “Huyện thái gia…Huyện thái gia…”

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, Lý Đà Nhan lạnh đến mức hô hấp cũng khó khăn, há miệng, cả người lạnh buốt.

“Huyện thái gia, huyện thái gia…”

“Ơi, ta ở đây!”

Cuối cùng cũng nghe được tiếng nàng đáp lại, Lý Đà Nhan giơ tay che đỉnh đầu, chỉ thấy Đồ Vân từ khu rừng trên núi bò ra, trên đường phủ đầy tuyết.

Lý Đà Nhan đông lạnh suýt ngất, hai tay hắn bám lên xe ngựa, hai chân không những bị đông lạnh đến ướt đẫm mà còn tê dại bước vào bên trong.

Đồ Vân trong tiếng oán giận của Kỳ Quan bước lên xe ngựa, sắc mặt Lý Đà Nhan đã trở nên khá hơn, song cánh tay giấu trong tay áo vẫn run lên vì lạnh.

Đồ Vân phủi tuyết còn đọng trên người, từ trong tay áo móc ra một nhánh cây đã héo rũ: “Lý công tử, ngài nhận ra thứ này không?”

Lý Đà Nhan nhìn thoáng qua: “Nha phiến.”

“Quả nhiên là nha phiến.” Nếu không tới biên cương, nàng thực sự không thể tận mắt nhìn thấy thứ này.

Bản chất nha phiến là một loại dược, có điều không phải thứ tốt lành gì. Nó có tính gây nghiện rất mạnh, dễ khiến người ta rơi vào ảo giác, ở bổn quốc sớm đã bị hạ lệnh cấm lưu hành.

Đồ Vân chỉ nhìn thấy nó qua sách, chưa từng gặp ngoài đời thực.

Xe ngựa quay về thành, Đồ Vân phát hiện chiếc xe ngựa này tuy rằng nhìn bên ngoài có vẻ đơn giản, nhưng bên trong cấu tạo lại cực kỳ xa xỉ. Vách tường được bọc bằng tơ lụa, bên trong lại lót một lớp da thú, màn xe làm bằng nhung nỉ với bông, tránh gió cực kỳ tốt, căn bản không cảm giác được tí gió lạnh nào.

“Hí ——” một tiếng, xe ngựa đột nhiên dừng lại khiến Đồ Vân lao về phía trước, chỉ thấy bên ngoài truyền tới tiếng khóc nháo ầm ĩ xen lẫn tiếng hét phẫn nộ.

Trên đường, dân chúng hóng chuyện đổ ra kín con phố, chật chội như nêm, n Thi Lang dẫn theo một đám người xách theo mấy thôn dân Nam Ao kéo ra ngoài.

Thôn dân không ngừng giãy giụa, dân chúng đứng xem chửi ầm lên, vì thế nên mới có khung cảnh trước mặt này.

Kỳ Quan vung roi ngựa lên cao: “Phía trước có chuyện gì? Có để người khác đi không hả?”

Dân chúng vây xem vừa nhìn đã biết là xe ngựa của Lý Đà Nhan.

Tống Liên bị người của n Thi Lang mạnh mẽ bắt lấy, vì để thoát khỏi gông sắt, nàng ta lập tức hét lớn: “ n Thi Lang, chuyện ngươi làm có trời cao trông thấy, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!”

“Bớt nói nhảm, kéo hết đi cho ta.”

Đồ Vân trong xe ngựa nghe thấy lời này, lập tức xốc màn xe nhảy xuống, toàn trường lập tức đầy tiếng xì xào.

“Ấy, vị này chẳng phải là huyện thái gia sao? Hắn sao lại đi xuống từ xe ngựa của Lý Đà Nhan?”

“Đúng vậy, Lý Đà Nhan không phải tự cho mình là thanh cao, không kết giao với người khác sao? Thế nào lại thân thiết với huyện thái gia mới nhận chức thế?”

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, bỗng có kẻ còn ném thêm một mồi lửa: “Nào chỉ mỗi ngồi cùng một xe, còn ở cùng một chỗ nữa kia.”

“Ngươi nói sao?”

“Buổi sáng ta tận mắt thấy huyện thái gia đi ra từ phủ Lý Đà Nhan, hai người bọn họ một trước một sau, hôn nhau…”

“Hả?” Mọi người che miệng kinh ngạc, vẻ mặt sửng sốt: “Chẳng lẽ bọn họ là…”

“Tự hiểu trong lòng là được. Chả trách Lý Đà Nhan ba mươi tuổi rồi còn chưa thành thân, hoá ra là có đam mê này, đáng tiếng huyện thái gia còn trẻ như vậy, đã rơi vào ma trảo của hắn.”

Mấy phụ nhân nén cười: “Đừng nói bậy, vạn nhất huyện thái gia ở trên thì sao, thân thể Lý Đà Nhan vốn không tốt.”

Lời nói ra khỏi miệng như gió thoảng, từ bên ngoài cửa sổ bay tới lỗ tai Lý Đà Nhan, hắn ngồi ngay ngắn như tượng Phật, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.