Chương 11: Chương 11. Bắt người bên đường
Đánh bên đường

Đồ Vân đi đến bên cạnh Tống Liên, chỉ vào tên hạ nhân đang kéo mạnh tay nàng ta không chịu bỏ, “Bổn Huyện thái gia ra lệnh cho ngươi buông tay.”

n Thi Lang người đầy khí thế quát lên: “Ngươi tính là Huyện thái gia cái gì chứ, ta có khế ước làm chứng mà lại không làm chủ cho ta. Nếu ngươi vô dụng vậy, hôm nay người thôn Nam Ao này phải đi theo ta. Còn không mau động thủ.”

Sau khi ra lệnh, đám hạ nhân lại bắt đầu kéo những thôn dân lại, một đám người chiếm cứ đầu đường cãi nhau túi bụi.

Đồ Vân lớn tiếng quát: “Buông tay, các ngươi buông tay có nghe thấy không.”

Không ai thèm nghe nàng nói, còn bị hai tên nào đó xô đẩy, Ân Thi Lang đứng một chỗ châm ngòi thổi gió.

Bất đắc dĩ, Đồ Vân vén vạt áo lên, nhắm thẳng vào mông Ân Thi Lang đá một cước: “Mẹ kiếp.”

Ân Thi Lang “bụp” một tiếng ngã xuống đất, mọi người xung quanh bật cười.

“Đồ Vân, ngươi thế nhưng.. Ngươi thân là huyện lệnh, thế nhưng lại động thủ với ta.” Ân Thi Lang mặt tức giận đỏ tới mang tai, nói chuyện cũng nói năng lộn xộn.

Đồ Vân phủi đi hạt bụi trên áo, “Ai nói Huyện thái gia không thể đánh người? Bổn huyện không có bộ khoái, việc nặng việc dơ chỉ có thể ta tự tay làm lấy.”

Ân Thi Lang chật vật đứng lên, ngón tay run rẩy, “Tốt, tốt lắm, ngươi là quyết tâm muốn che chở người thôn Nam Ao.”

“ Ân công tử, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, không cần gây chuyện thị phi thêm lần nữa. Nếu không như ta vừa nói, huyện nha không có bộ khoái tạp dịch, ngươi mà bị bắt, người đưa cơm cũng đều không có đâu.”

“Ngươi dám.”

“Ngươi xem ta có dám hay không.” Đồ Vân cao giọng áp chế trở về, nói: “Ngươi đường đường là nam nhi cao bảy thước, công khai ở trên phố cưỡng bách phụ nữ, thật là không biết xấu hổ.”

Ân Thi Lang đối mặt với sự quở trách, nghe được bên tai tất cả đều là tiếng cười nhạo.

Hắn thẹn quá thành giận nói: “Nơi này không phải công đường, cũng không phải chuyện của ngươi, ngươi đừng có xen vào việc người khác.”

“Nhưng nơi này là huyện Lộc Linh, bất kỳ cây cỏ nào ở đây đều do ta quản.” Đồ Vân một tiếng quát lên, ngăn cơn sóng dữ chi thế.

Thấy công tử cãi không lại huyện lệnh, lại nháo đi xuống càng thêm mất mặt, hạ nhân kéo vội Ân Thi Lang đi.

Hai mắt Tống Liên đẫm lệ mông lung, “Đại nhân lại cứu dân phụ một mạng.”

Đồ Vân xua tay áo làm mọi người đều rời đi, người trên đường phố đi gần hết, sau đó nàng mới hỏi tiếp: “Sao lại thế này, không phải ta bảo các ngươi sáng sớm liền trở về thôn Nam Ao sao?”

“Chúng ta tính sáng sớm nay đi, nhưng không nghĩ tới tên Ân Thi Lang đó phái người ngồi canh ở cửa huyện nha suốt đêm, căn bản không có biện pháp nào trốn được hắn.”

Một thôn dân khác gật đầu phụ họa.

Đồ Vân thầm mắng Ân Thi Lang một tiếng, lại hỏi: “Vậy sao các ngươi lại ra ngoài này?”

“Chúng ta thấy người của Ân Thi Lang buông lỏng cảnh giác, cho nên muốn nhân cơ hội đào tẩu, ai dè vẫn bị hắn phát hiện.”

Đồ Vân tại chỗ vỗ vai nói, “Vậy thì vừa lúc, ta và các ngươi cùng nhau trở về huyện nha, ta cũng có chút sự tình muốn hỏi về trượng phu Vương Khánh của ngươi.”

“Dạ vâng.”

Kỳ Quan trơ mắt nhìn Đồ Vân cùng thôn dân thôn Nam Ao cùng nhau rời đi, méo miệng, “Liền cảm ơn đều không nói một tiếng.”

Trong màn xe, Lý Đà Nhan cong môi cười, “Trò hay liền chuẩn bị bắt đầu.”

~EditbyMinhNgoc.~

/

Đồ Vân mang theo cuốc và xẻng đi theo thôn dân ra khỏi thành, dọc theo đường đi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc trước khi màn đêm buông xuống đã tới kịp thôn Nam Ao.

Tuyết bay đầy trời, thân thể cứng đờ như không phải của chính mình, may mắn bây giờ chưa tới nửa đêm, nếu không khẳng định sẽ bị gió tuyết đóng thành khối băng.

Sau khi vào thôn ai về nhà nấy, còn Đồ Vân đi theo Tống Liên vào nhà nàng.

Hai gian phòng làm bằng gạch u ám, Vương Khánh ngồi ở trên giường đất, gương mặt bị đông lạnh đến ửng hồng, một đôi nhi nữ của Tống Liên đang ngồi ở bếp lò đốt lửa, nhìn thấy Đồ Vân liền sợ hãi chạy trốn.

“Là Liên Nhi trở lại sao?” Buồng trong truyền đến một tiếng nói già nua đầy quan tâm.

“Nương, ta đã trở về.”

“Trở về liền hảo, ngươi làm ta lo lắng muốn chết.”

Vương Khánh hỏi: “Vị này chính là?”

Tống Liên đi vào buồng trong nói vài câu cùng bà bà đang nằm liệt trên giường, sau đó đổ một chén nước ấm mời Đồ Vân, vui sướng giới thiệu, “Đây là vị đại nhân mới tới huyện của chúng ta.”

“Đại nhân..” Vương Khánh khiếp sợ, giãy giụa quỳ gối trên giường đất, “Cầu xin đại nhân làm chủ, giúp chúng ta một con đường sống.”

Đồ Vân cầm chén, nhiệt khí bốc hơi đến trên mặt, nói: “Ngươi trước đừng gấp, ta tới nơi này chính là vì hỏi ngươi một chút sự tình, ngươi muốn thoát khỏi n Thi Lang, nhất định phải dựa đúng sự thật trả lời.”

“Dạ, đại nhân xin hỏi.”

Đồ Vân nhìn về phía Tống Liên đang bận rộn làm việc quanh bếp lò, “Tống nương tử đem hài tử đưa tới cách vách phòng đi.”

Tống Liên gật đầu, đem một đôi nhi nữ đang sợ người lạ mang đi.

Đồ Vân giúp Vương Khánh ngồi dậy, thấp giọng hỏi nói: “ Ân Thi Lang rốt cuộc cho các ngươi vận chuyển là thứ gì?”

Vương Khánh hai tròng mắt khẽ run, môi trắng bệch khô nứt cũng run rẩy theo.

“Các ngươi đi con đường kia tại sườn núi Thạch Bi, hẳn là không phải vì tiết kiệm thời gian, mà là bởi vì con đường kia không có người đi, đối với đồ vật các ngươi vận chuyển mà nói càng an toàn. Ta nói đúng sao?”

Vương Khánh nghẹn ngào, cái cổ cứng ngắc dần dần cúi xuống.

“Bởi vì hàng hóa quý trọng, cho nên Ân Thi Lang mới có thể cho các ngươi nhiều tiền như vậy, chính là dù cho các ngươi có chết cũng phải giữ được đống hàng hóa đó, bằng không sự việc bại lộ, các ngươi ai đều chạy không được, đúng không.”

“Đại nhân... Ta biết sai rồi, ta...”

“Hiện tại kia hàn ghóa ở nơi nào?”

Vương Khánh kích động mở to hai mắt, “Đại nhân hoài nghi chúng ta trộm hàng hóa?”

Đồ Vân thấy hắn thần thái đàng hoàng, nỗi lòng ngược lại ổn định xuống dưới.

“Phu nhân ngươi nói, các ngươi làm chuyện này đã hai năm, hai năm đi đều là sườn núi Thạch Bi, kia địa hình hẳn là rất quen thuộc, lẽ ra sẽ không xảy ra chuyện. Tin tưởng Ân Thi Lang cũng là nghĩ như vậy, cho nên mới không tiếc dùng thủ đoạn cực đoan bức các ngươi đem đồ vật giao ra.”

“Đại nhân, oan uổng a đại nhân, ta Vương Khánh lấy tánh mạng thề, tuyệt đối không có dám nuốt một chút hàng hóa nào. Chúng ta đều biết nha phiến là cấm dược, là trái pháp luật, ngay từ đầu Ân gia thật sự chỉ là nói là cao lương.”

“Vậy ngươi khi nào biết nó không phải cao lương?”

Vương Khánh nơm nớp lo sợ hồi tưởng, thịt trên mặt cũng vì sợ hãi mà run rẩy, “Là tháng 10 năm trước bắt đầu, chúng ta nhận hàng hóa thời điểm phát hiện bao tải đổi thành rương gỗ, hơn nữa cân nặng cũng không giống nhau, vì thế liền tò mò mở ra nhìn nhìn.”

“Xong việc cũng không lộ ra?”

Vương Khánh hối hận lắc đầu, “Bắt đầu từ mười tháng, mỗi chuyến xe liền cấp thêm hai mươi lượng bạc, trên núi cũng không có nhiều động vật có thể săn bắn, chúng ta đều có một nhà già trẻ muốn nuôi sống, tổng lại không thể tự đoạn đường sống.”

“Vậy các ngươi biết Ân Thi Lang dùng những thứ này ở nơi nào sao?”

“Rượu”, Vương Khánh than thở khóc lóc nói: “Từ sau chuyến vận chuyển đó, rượu Ân gia đột nhiên trở nên nổi tiếng, rất nhiều người đều nói không uống liền cả người khó chịu, ngắn ngủn bốn tháng thời gian, Ân Thi Lang liền lại mở thêm hai nhà tửu quán.”

Biết được ngọn nguồn sau, Đồ Vân ngược lại nhẹ nhàng rất nhiều, “Vậy các ngươi biết hướng đi những thứ này sao?”

“Không biết.” Vương Khánh cúi đầu, “Chúng ta kỳ thật không phải bị lạnh cóng trên đường, mà do ngày đó ở trong quận uống nhiều quá rượu, miễn cưỡng đi đến sườn núi Thạch Bi liền tất cả đều gục, tỉnh lại thấy mình đang ở trong nhà, tất cả hàng hóa đều không thấy.”

/

Trận này tuyết rơi liên tục hai ngày mới bắt đầu dừng lại, Đồ Vân nóng lòng muốn trở về nhà.

Tống Liên nhìn thấy nàng nóng vội như vậy, nói: “Đại nhân,tuyết vừa mới rơi xong, ngài đi bộ không biết phải đi tới khi nào, ta đi mượn cái xe bò chở ngài về huyện.”

“Chuyện này không ổn lắm đi, ngươi một nữ nhân gia, trở về cũng không an toàn, lại nói trong nhà đều đang dựa vào ngươi.”

Tống Liên cười nghiêng đầu, vẻ mặt hồng hào lộ ra xen lẫn sự cứng cỏi.

“ Nữ nhân nông gia như chúng ta không có giống với các cô nướng trong thành kiều khí như vậy, nếu không phải sợ Khánh ca cùng hài tử ở nhà không ai chiếu cố, ta một chút đều không sợ cái kia tên vương bát đản.” Nàng kiêu ngạo mà nói.

Đồ Vân đứng ở tuyết, bỗng nhiên bị nàng ý cười cảm nhiễm.

“Ngài chờ một chút, ta liền đi mượn xe, ngài là huyện lệnh, cũng không thể chậm trễ tra án.”

Tống Liên nói xong liền đi rồi, không ra mười lăm phút liền vội vàng một chiếc xe bò không có lều xuất hiện ở trên mặt tuyết, Đồ Vân ngồi trên đi, cùng nàng hướng vào trong huyện .

Tống Liên thấy nàng mặc quần áo mỏng, đem áo choàng làm bằng dê trên xe ném qua , “Đại nhân mặc vào đi, đừng để tay chân bị đông lạnh đến không hoạt động được.”

Đồ Vân mặc vào, nhìn thấy một lưỡi rìu bên trên xe bò, chắc là phòng bị dã thú, một loại chua xót đột nhiên sinh ra.

Mặc dù nhân sinh khốn khổ, cay đắng, vẫn luôn có người ở vũng bùn cố gắng lăn lê bò lết, không sợ mưa gió, khắc phục thật mạnh khó khăn, đối đầu với thiên địa.

“Bà bà ngươi vì sao nằm liệt vậy?”

“Mấy năm trước lúc đi hái thảo dược thì lăn từ giữa sườn núi xuống, những người như chúng ta , già trẻ đều liều mạng kiếm tiền.” Khi nói chuyện Tống Liên không có lấy nửa phần oán trách, ngược lại có loại may mắn cùng tự giễu mua vui, “May mắn người còn sống, hiện tại có thể ở nhà trông hài tử, nói chuyện cùng nhau.”

“Nếu tướng công ngươi phạm vào tội, ngươi cùng hài tử làm sao bây giờ?”

Nàng chú ý tới tay Tống Liên kéo mạnh dây cương một phen, thân xe lảo đảo một chút, lại tiếp tục đi trước.

Thật lâu, Tống Liên nói: “Hắn có thể bị chém đầu không?”

“Không nghiêm trọng như vậy,.. Nhiều nhất sẽ bị sung quân đi làm khổ dịch.”

Vương Khánh đối với cái nhà này mà nói có bao nhiêu quan trọng, Đồ Vân đều xem ở trong mắt, nếu trụ cột cũng không có, kia Tống Liên liền thành hoàng liên.

Gió lạnh thổi đỏ Tống Liên hốc mắt, thanh âm cũng trở nên khàn khàn, “Ta nghe đại nhân, đại nhân khẳng định sẽ không oan uổng người tốt, sai thì nên nhận trừng phạt, mệnh vẫn còn là được.”

Đồ Vân gật gật đầu.

~EditbyMinhNgoc.~

Sư phó nói không sai, thông tình đạt lý, thị phi hay không rõ ràng, có đôi khi thật sự cùng biết chữ cùng không không quan hệ.

Thôn phụ nơi hương dã thì đã làm sao, so với Ân Thi Lang, Tống Liên thực sự là người có phẩm chất cao khiết, nàng có sự kiên cường cứng cỏi mà rất nhiều người đều không có.

Tống Liên đưa Đồ Vân đưa đến ngoài thành, Đồ Vân đem áo khoác trả lại nàng, “Mau trở về đi thôi.”

“Đại nhân.” Tống Liên nước mắt đè ở đáy mắt, “Ngài là một vị quan tốt.”

“Thật không, ta cũng không chắc, từ trước tới giờ ta chưa làm quan.” Đồ Vân cùng nàng phất tay chia tay, ngẩng đầu mà bước hướng trong thành đi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~