Chương 47: Chương 47

Chuông reo vang, điện thoại di động của Lâm Sùng Xương vang lên, ông nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, là điện thoại của Phong Uyển Lâm, vội vàng bắt máy.

"Ông Lâm, có tin tức của Hạo Tinh rồi, có hai người đàn ông trưởng thành đến cục cảnh sát tự thú, trước tiên ngài đến xác nhận từng người, tiếp theo chính là… Hình như lời thú tội của bọn họ có liên quan tới con rể Phạm Minh của ngài, tình huống có chút phức tạp, không phải đơn giản là bắt cóc, ngài nên tới đây một chuyến, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với ngài."

Khi Lâm Sùng Xương nghe thấy có tin tức của cháu mình, tinh thần trở nên phấn chấn, nhưng mà nghe được cháu trai nhà mình mất tích bị bắt cóc có liên quan tới Phạm Minh, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén khác thường.

Ông biết cháu trai mình không giống với những đứa trẻ khác, thường xuyên nói mình có thể nhìn thấy quỷ, trong khoảng thời gian này càng quỷ dị hơn là thích ăn gà sống vịt sống, bị rất nhiều người lầm tưởng đầu óc có vấn đề.

Tuy rằng ông không tin chuyện quỷ thần, nhưng liên quan đến tính mạng cháu trai của mình, ông thà tin là có, nên vẫn đi khắp nơi bỏ ra giá cao mời đại sư chữa trị và mua lá bùa.

Ông cũng biết bởi vì bệnh của Tinh Tinh, hai vợ chồng con gái và con rể thường xuyên cãi nhau, con rể lại muốn sinh thêm một đứa nhỏ khỏe mạnh.

Đáng tiếc cơ thể của con gái bị tổn thương, lại bị ông giáo huấn vài câu đã bỏ đi ý định này trong đầu, nhưng dù thế nào ông cũng không ngờ cháu trai nhà mình mất tích sẽ có quan hệ với con rể có tính tình ôn hòa trước mặt, chỉ hy vọng là hiểu lầm.

Lâm Sùng Xương hít sâu một hơi, thu hết cảm xúc trên mặt, nói với quản gia:

"Chuẩn bị xe cho tôi, đến cục cảnh sát."

"Cha, cục cảnh sát có tin tức? Sức khỏe của cha không tốt, hay là để con thay cha đi."

Phạm Minh vẻ mặt ân cần nói.

"Đúng vậy, cha, để anh ấy đi đi, đều tại anh ấy trách móc Tính Tinh, cãi nhau với con nên mới khiến Tinh Tinh mất tích."

Lâm Tĩnh Thi oán giận một câu:

"Cả ngày ở bên ngoài cũng không biết bận cái gì, vừa về nhà đã bắt đầu giáo huấn Tinh Tinh."

Phạm Minh nghe Lâm Tĩnh Thi chỉ trích, không trả lời, ngược lại cúi đầu vô cùng tự trách:

"Tĩnh Thi nói đúng, con cũng là vì quá yêu thương nên trách cứ, chờ Tinh Tinh trở về, con sẽ không nghiêm khắc như vậy nữa."

Thấy ông cụ không có phản ứng, Phạm Minh liếc mắt nhìn vẻ mặt của Lâm Sùng Xương, nhìn thấy ông vẫn lạnh lùng cho nên hơi sửng sốt.

Lâm Sùng Xương dùng ánh mắt khác thường nhìn Phạm Minh, nếu vừa rồi Phong Uyển Lâm không nói với ông chuyện này có quan hệ với Phạm Minh, thấy hắn thành khẩn tự trách như vậy, chỉ sợ ông sẽ rất vui mừng, nhưng mà bây giờ trong lòng của ông cảm thấy rất lạnh lẽo, thậm chí còn lạnh thấu xương.

Một người cha lại có thể tỉnh táo đối mặt với việc con mình bị người ta bắt cóc, còn có thể sẽ gặp phải bất trắc, vậy mà còn có suy nghĩ quan sát vẻ mặt ông để nói chuyện?

Ông không dám nghĩ quá nhiều, chỉ hy vọng là mình chỉ đa nghi mà thôi.

……………

Lâm Sùng Xương vội vàng chạy tới cục cảnh sát, Phong Uyển Lâm dẫn ông đến phòng thẩm vấn trước, xem quá trình thẩm vấn hai tên bắt cóc đến tự thú là Hoàng Lập Chí và Dương Quốc Dân.

Hai tên bắt cóc Hoàng Lập Chí và Dương Quốc Dân, một người mập mạp, một người gầy nhỏ, thân hình vẫn rất dễ nhận biết, thị lực của Lâm Sùng Xương không tệ, ông lập tức nhận ra hai người chính là kẻ bắt cóc bắt cháu mình trong camera giám sát.

Nhưng mà Lâm Sùng Xương càng nghe lời khai của hai người thì nhíu mày càng chặt, trong mắt lộ ra vẻ vô lý.

Hai người này nói rõ chuyện mình đã bắt cóc Lâm Hạo Tình như thế nào, nhưng mà lúc khai báo đến tung tích của Lâm Hạo Tinh.

Cả hai đều nói không biết, lại còn nói bậy là đã gặp nữ quỷ, Lâm Sùng Xương tức giận đến dựng râu trừng mắt, suýt chút nữa đã đánh bọn họ một trận.

"Ông Lâm, nhân cơ hội này đi nói chuyện đi."

Phong Uyển Uyển nói.

Lâm Sùng Xương hít sâu một hơi, nhịn xuống cơn giận ngập trời của mình, gật đầu rồi đi theo Phong Uyển Lâm đi vào văn phòng.

"Ông Lâm, trải qua điều tra của cảnh sát chúng tôi, hai người đàn ông tự thú bên ngoài quả thật là kẻ bắt cóc cháu trai Lâm Hạo Tinh của ngài, không chỉ có thân hình tương tự, mà ngay cả những chi tiết quan trọng mà bọn họ khai báo cũng phù hợp."

Phong Uyển Lâm nói tiếp: "Căn cứ vào lời khai của bọn họ, nói là tiểu tam bên ngoài của Phạm Minh, là một người phụ nữ tên là Dương Ngọc Hàm đã mua chuộc bọn họ bắt cóc Hạo Tinh, tống tiền một trăm triệu, chờ tiền đến tay thì lập tức giết con tin."

Trong lòng Lâm Sùng Xương kinh ngạc, nhận tiền xong thì lập tức giết con tin, may là bọn họ kéo dài thời gian, nhưng mà Lâm Sùng Xương suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không thích hợp, nhíu mày hỏi: