"Lời khai của bọn họ có chính xác không? Không phải là kẻ thù của Phạm Minh chứ?" Tuy rằng ông hoài nghi con rể, nhưng cũng không muốn oan uổng hắn.
Phong Uyển Lâm nhướng mày, nâng cằm lên, ý bảo cảnh sát Hoàng bên cạnh nói rõ hơn.
Cảnh sát Hoàng đứng ở một bên vội vàng cầm bản ghi khẩu cung nói:
"Đây cũng chính là chỗ chúng tôi nghi ngờ, theo lý thuyết bọn họ bị mua chuộc, cho dù đàm phán thất bại thì cũng không thể đến cục cảnh sát để tự thú được."
Cảnh sát Hoàng cười nhạo ra tiếng, hiển nhiên là cảm thấy bọn họ đang nói dối:
"Còn có lời khai cung cấp hiển nhiên có hơi đáng nghi, vừa nghe đã thấy có rất nhiều sơ hở, còn nhắc đến nữ quỷ gì đó, nhưng mà vấn đề ở đây là nếu như họ nói dối, tại sao mấy lão cảnh sát có hỏa nhãn kim tinh của chúng tôi cũng không nhìn ra, hơn nữa hẳn là máy phát hiện nói dối phải vang lên mới đúng."
Cảnh sát Hoàng càng nói càng cảm thấy khó hiểu.
Hơn nữa cảnh sát Hoàng nhớ lại lúc hai người đến cục cảnh sát để đầu thú, phản ứng của người thường là lo lắng bất an, ngược lại hai người này thì rất tốt, giống như là tới chỗ này để tị nạn, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, giống như có quỷ đuổi theo sau.
Nhất là lời khai của hai người, lúc đầu ông cũng nghiêm túc ghi chép, nhưng mà lúc hai người nói bậy đến nữ quỷ, mặt ông nhất thời đen sạm.
Còn tưởng rằng hai người này nhàn rỗi đến đau trứng, vọng tưởng khiêu khích trật tự của cục cảnh sát, nhưng mà bởi vì chuyện này rất được Phong cục coi trọng, còn tự tay giao phó, ông mới không đuổi thẳng hai người kia ra ngoài.
Nhưng mà sử dụng máy phát hiện nói dối và thay nhau thẩm vấn, lí do mà hai người vẫn giải thích vẫn giống nhau.
Cảnh sát Hoàng thấy Lâm Sùng Xương đang suy nghĩ, lại bổ sung một câu:
"Thật ra máy phát hiện nói dối này cũng không chính xác trăm phần trăm, nếu tố chất tâm lý của đối phương quá mạnh, cá nhân tôi thiên về bọn họ đang nói dối, là vu oan giá họa."
Tất cả những chuyện này đều là trò đùa tự biên tự diễn, chắc chắn là Phạm Minh đã đắc tội với người nào đó, nhưng sự sắp đặt của người này còn quá nhiều sơ hở.
Lâm Sùng Xương đang suy nghĩ, nghe xong cảm thấy rất có thể là vu oan giá họa thì thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc là mình đã hiểu lầm Phạm Minh.
"Ông Lâm, ngài yên tâm, tôi đã phái cảnh sát khác đi xác minh những lời khai này, mặt khác căn cứ vào biển số xe thu được, chúng tôi đã thông báo cảnh sát giao thông ở nơi tập trung điều tra, tin rằng chắc chắn có thể nhanh chóng tìm được Hạo Tinh."
Phong Uyển Lâm ngồi thẳng trên sô pha, không hiểu sao vẻ chững chạc ấy khiến người ta tin phục.
Lâm Sùng Xương gật gật đầu, ông tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn rất tín nhiệm năng lực của Phong Uyển Lâm, trong thế hệ trẻ tuổi của bọn họ, Phong Uyển Lâm nổi danh là người ổn trọng đáng tin cậy.
“Cốc Cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Tôn Tố đi vào báo cáo, vẻ mặt rất kỳ lạ: "Phong cục, có khả năng lời khai của hai người kia là thật."
"Tôn Tố, cô dựa vào đâu mà phán định? Đã nói không thể suy đoán một cách chủ quan rồi, phải dựa vào chứng cứ."
Cảnh sát Hoàng không đồng tình trừng mắt nhìn cô một cái.
Tôn Tố lập tức kêu oan: "Đội trưởng Hoàng, đâu phải là chỉ mình tôi phán định? Phòng thẩm vấn có mấy vị cảnh sát đều cho rằng như vậy."
Tôn Tố lập tức nói hết những chuyện vừa xảy ra, thì ra cảnh sát sử dụng tất cả thủ đoạn của mình nhưng vẫn không tra được hai người đó đang nói dối, không hiểu sao ngay cả máy phát hiện nói dối cũng không có phản ứng, nhưng những cảnh sát khác vẫn nhận định hai người Hoàng Lập Chí và Dương Quốc Dân đang nói dối.
Cho đến khi trong lúc một thẩm vấn viên đang nghỉ ngơi, chú ý tới lá bùa màu vàng sau lưng hai người, tò mò xé bùa màu vàng phía sau Hoàng Lập Chí, Hoàng Lập Chí lập tức trở mặt sửa lại lời khai, đánh chết không thừa nhận mình nói dối.
Thẩm vấn viên cho rằng Hoàng Lập Chí trêu đùa bọn họ, giận đến vỗ lá bùa lên người hắn để cảnh cáo, kết quả Hoàng Lập Chí lại lập tức thú nhận.
Sự tương phản quá lớn, Tôn Tố lập tức chú ý tới lá bùa kia.
Cô cũng không cho rằng người bình thường Như Hoàng Lập Chí có lá gan khinh thường cục cảnh sát bọn họ.
Tôn Tố kéo lá lá bùa kia xuống, lén dán lên người cảnh sát vừa rồi, cảnh sát kia nổi danh sợ vợ lại sĩ diện, đánh chết không chịu thừa nhận mình sợ vợ, sau khi dán lá bùa.
Tôn Tố hỏi cái gì, cậu ta liền không hiểu sao lại nói ra một đống lời thật mất mặt, thừa nhận mình đánh không lại vợ, lại thừa nhận mình ở nhà không có địa vị, khiến cho cảnh sát ở trong phòng thẩm vấn cười vang, còn tưởng rằng cậu ta phải chịu quá nhiều kích thích.
Tôn Tố xé bùa rồi hỏi lại, cảnh sát kia lập tức khôi phục bình thường, che miệng, lộ ra vẻ khó tin, hiển nhiên là không rõ tại sao lại nói ra những lời thật lòng đó.