Chương 46: Chương 46

"Không được, phải là giấy cứng và rộng một chút. Chị thấy bìa sách giáo khoa tiếng Anh của em là hình như ổn nhất.”

Lâm Hạo Tinh nói:

"... Nhưng bìa sách giáo khoa tiếng Anh không dễ gấp mà."

Mặc dù cậu nói như vậy, nhưng cậu vẫn lập tức giật bìa sách giáo khoa tiếng Anh.

Lâm Hạo Tinh nhìn Trì Xu Nhan giơ ngón tay lên, nhanh chóng gấp một trang giấy không phục tùng thành một người giấy nhỏ sống động như thật.

Tiếp theo Trì Xu Nhan thổi một hơi vào người giấy nhỏ, cơ thể bằng phẳng của người giấy nhỏ nhanh chóng biến to thành người trưởng thành, xoay người linh hoạt ngồi vào vị trí lái xe.

Lâm Hạo Tinh giật mình trợn to mắt, miệng nhỏ hơi há ra, lúc này đột nhiên bị mất giọng, sau đó hưng phấn nhìn người giấy nhỏ kêu to:

"...Sống rồi, chị ơi, sống rồi!"

Người giấy nhỏ sống dậy?

Trì Xu Nhan khẽ gõ đầu cậu một cái: "Chị cũng không chết, sống cái gì, mau nói địa chỉ."

"À à." Lâm Hạo Tinh vội vàng nói địa chỉ trong nhà.

Trì Xu Nhan lấy ra cây bút chu sa trên người, ở trong hư không viết ra một hàng chữ lóe ra ánh sáng bạc, búng ngón tay một cái, những chữ viết này toàn bộ rơi hết vào trên người người giấy, chữ viết vừa rơi xuống, người giấy liền giống như một người sống thật sự bắt đầu điều khiển xe.

Lâm Hạo Tinh nhìn chằm chằm vào động tác của cô, bám vào lưng ghế phía trước, trong mắt tất cả đều là sự mới lạ và hưng phấn, đây là lần đầu tiên cậu thấy người giấy lái xe, lần này cậu thật sự xác định nhất định là chị gái xinh đẹp này đem ác quỷ vừa rồi thu lại.

"Chị ơi, chúng ta đi thêm vài vòng nữa đi, thú vị quá."

Lâm Hạo Tinh vô cùng vui vẻ ôm lấy cánh tay của Trì Xu Nhan, đã không còn sự sợ hãi như vừa rồi.

Trì Xu Nhan thỉnh thoảng liếc qua ánh mắt tham lam của mấy con quỷ nằm sấp trên cửa sổ xe nhìn bọn họ, nhìn mấy con quỷ bay ngoài kính chắn gió, cô liền cảm thán một tiếng, năng lực hấp dẫn quỷ của đứa nhỏ này có thể nói là hạng nhất, quả thực còn được quỷ yêu thích hơn cả cô.

Nếu không phải trong thân thể đứa nhỏ này ẩn giấu một con hồ ly đại tiên thuộc về một trong ngũ đại gia tiên, đoán chừng đứa nhỏ này đã bị những con quỷ quái kia tranh nhau xé nát ăn từ lâu rồi.

Cô cũng đã từng nghe nói trước kia lúc cầu phúc trừ tai họa người dân thường sẽ cung phụng ngũ đại tiên, theo thứ tự là hồ ly, chồn, nhím, rắn, chuột.

Trì Xu Nhan nhíu mày, cô luôn cảm thấy phương thức cung phụng của đứa nhỏ này có chút vấn đề.

Trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không nhớ ra vấn đề cụ thể nằm ở đâu, nhưng mà rất nhanh cô liền không có cách nào suy nghĩ nhiều nữa. Vừa thu một đám ác quỷ xong lại đụng phải một đám khác.

Đối với việc đụng phải những con quỷ này, đương nhiên trong lòng cô cảm thấy rất vui, ngồi xe cũng dễ dàng thu quỷ, rõ ràng Âm Quỷ Phiên mà cô đang luyện đã lớn hơn, nhưng phải duy trì bằng cách ‘ăn quỷ’, Trì Xu Nhan mím môi khẽ cười, nếu dựa theo tiến độ này, cô có thể nhanh chóng khôi phục thực lực của kiếp trước.

Bởi vì mang theo đứa nhỏ này mà có thu hoạch lớn như vậy, tất nhiên cô cũng đồng ý đưa đứa nhỏ này đi thêm vài vòng.

Hai người thoải mái ngồi chơi trên xe, hoàn toàn không biết lúc này nhà họ Lâm vì Lâm Hạo Tinh mất tích, đã quậy ầm lên, ồn ào cả đêm đèn đuốc sáng trưng, người ngã ngựa đổ.

Nhà họ Lâm.

Tất cả mọi người lo lắng canh giữ trong phòng khách trống trải.

"Rốt cuộc là như thế nào, cậu nói một câu đi."

Lâm Sùng Xương thấy Phạm Minh lâu vậy rồi còn không gọi điện thoại, nhịn không được sốt ruột thúc giục nói.

Phạm Minh cung kính đáp lại hai tiếng rồi gọi thêm mấy cuộc điện thoại, nhưng mà vẫn luôn không gọi được, lần này ông Lâm - Lâm Sùng Xương chờ không nổi nữa, đứng dậy cướp điện thoại di động trong tay Phạm Minh, tự mình gọi đi, gọi vài cuộc điện thoại, vẫn không liên lạc như cũ

Lâm Sùng Xương nhíu mày, tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng:

"Rốt cuộc đám bắt cóc này có ý gì? Không gọi điện thoại, làm sao chúng ta biết địa chỉ chuộc người của bọn họ?"

"Cha, cha đừng nóng vội, tức giận sẽ ảnh hưởng tới thân thể." Phạm Minh an ủi.

Đột nhiên Lâm Sùng Xương xoay người lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói:

"Đừng nóng vội, làm sao tôi có thể không vội, rốt cuộc các người làm cha mẹ kiểu gì, ở nhà ngay cả một đứa nhỏ cũng không chăm được."

Lâm Tĩnh Thi ngồi trên sô pha nhịn không được hu hu khóc lên:

"Không phải bọn họ muốn giết con tin chứ? Nếu Tinh Tinh xảy ra chuyện không may thì con cũng không muốn sống nữa."

"Phi phi, Tinh Tinh phúc lớn mệnh lớn, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng trù ẻo Tinh Tinh."

Lâm Sùng Xương gõ gậy, trong mắt hiện lên vài phần lo lắng cùng oán giận:

"Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước sao lại không chú ý một chút." Cuối cùng Lâm Sùng Xương vẫn đau lòng cho con gái nên không nói lời ác độc.