Lâm Hạo Tinh lặng lẽ híp mắt mở ra, không nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng, trước mặt ngược lại là một chị gái mặc áo đỏ xinh đẹp, hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Chị, là chị đã cứu em?"
"Đúng vậy, em có đói không? Cho em?" Trì Xu Nhan đưa một ổ bánh mì đi qua, nằm ngửa trên lưng ghế, ngáp một cái.
Lâm Hạo Tinh kinh ngạc nhìn Trì Xu Nhan, cảm giác hình như không hiểu sao cô lại đột nhiên xuất hiện, theo bản năng sợ hãi dịch ra xa một chút. Nhưng mà cậu thật sự là quá đói bụng, ngắm Trì Xu Nhan nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, vẫn nhịn không được há miệng cắn ổ bánh mì trên tay mấy cái, tùy ý quay đầu, nhìn thấy trên cửa sổ xe một bóng ma đang nằm sấp vặn vẹo, sợ tới mức kinh hoảng thất sắc che miệng một phen nhào vào trong ngực Trì Xu Nhan.
Trì Xu Nhan có chút bất đắc dĩ, mở mắt ra: "Đột nhiên la hét cái gì?"
"Chị, bên ngoài thật sự có…" Lâm Hạo Tinh đem chữ quỷ nuốt vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có chút mất mát, mẹ và ba còn có ông ngoại bọn họ căn bản không tin tưởng cậu thật sự có thể nhìn thấy quỷ, vẫn luôn cảm thấy đầu óc cậu có vấn đề. Ngay cả những người bạn ban đầu chơi với cậu cũng không muốn chơi với cậu nữa.
Trì Xu Nhan liếc mắt một cái, vẻ mặt ghét bỏ: "Là có một con quỷ xấu xí." Xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy một cái bóng máu thịt mơ hồ, thân thể vặn vẹo biến dạng. Trì Xu Nhan đưa tay cảm thụ một chút, nhanh chóng nhìn ra con quỷ này là say rượu mà chết, chết nhiều năm, oán khí rất nặng, cô như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Hạo Tinh một cái, thể chất của đứa trẻ này hình như rất dễ trêu chọc phải loại quỷ hồn này.
"Chị, chị cũng thấy được." Lâm Hạo Tinh vừa mừng lại kinh ngạc nhìn cô một cái, có loại cảm giác được người ta công nhận.
Nhưng mà một phần kinh hỉ này rất nhanh đã phai nhạt, một trận gió mát lạnh âm u bay vào, rõ ràng không mở cửa sổ xe, lại làm cho sống lưng người ta phát lạnh, quỷ say rượu chết kia vẻ mặt tham lam nhìn hai người trong xe, một tầng thủy tinh trước mặt giống như không có tác dụng gì, đột nhiên đưa hai bàn tay vặn vẹo trắng bạch chảy máu đầm đìa tiến vào.
Lâm Hạo Tinh nhìn thấy ánh mắt của ác quỷ tham lam phát ra ánh sáng xanh, hoành hành không trở ngại muốn bò vào, sợ tới mức nhắm chặt hai mắt kêu to: "A Ly, A Ly! Cứu mạng!"
Lúc Lâm Hạo Tinh hô ra những lời này, yêu khí trên người dao động một chút liền biến mất vô tung vô ảnh, dọa Lâm Hạo Tinh sợ tới mức thiếu chút nữa khóc lớn: "A Ly, sau này cậu muốn ăn bao nhiêu gà bao nhiêu vịt tôi đều mua cho cậu! Cậu đừng mặc kệ tôi."
………………..
Trì Xu Nhan nghe thấy lời này thì bật cười, trêu chọc nói:
"Nhóc đối xử với tiểu hồ ly này thật tốt.”
Cô lật tay xuất ra Âm Quỷ Phiên, trực tiếp đem hơn phân nửa cơ thể đi vào trong để dò xét, lệ quỷ ở bên trong phát hiện nguy hiểm đang muốn chạy trốn liền bị một tay thu lại, ngay cả âm khí còn sót lại cũng thu sạch không còn một mảnh, khôi phục sự yên tĩnh sạch sẽ vốn có.
Trì Xu Nhan nhếch miệng cười hài lòng:
"Chị đặc biệt thích những thứ tự mình đưa tới cửa như thế này, ngược lại tiết kiệm cho chị rất nhiều sức lực."
Vừa rồi Lâm Hạo Tinh sợ tới mức run rẩy, đợi một hồi lâu, trong xe không có chút động tĩnh nào, Lâm Hạo Tinh cho rằng mình nhất định phải xong đời rồi, cậu hé mở ra một bên mắt, trong xe im ắng, ác quỷ đáng sợ kia không thấy đâu nữa.
Ánh mắt cậu sáng lên, cẩn thận liếc trái liếc phải một cái, có chút vui vẻ nhưng nhiều hơn là kỳ lạ nhìn về phía Trì Xu Nhan nói:
"Chị, con quỷ kia biến mất rồi sao?"
Trì Xu Nhan ừm một tiếng, nhắm mắt nhét một viên kẹo sữa thỏ trắng vào miệng:
"Biến mất rồi, nhà nhóc ở đâu, chị đưa nhóc về."
Lâm Hạo Tinh ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Trì Xu Nhan, vừa rồi hình như A Ly không hề ra tay, chẳng lẽ là chị gái trước mặt này làm?
Hơn nữa bình thường gặp phải loại ác quỷ bẩn thỉu như thế này, A Ly đều sẽ lập tức đi ra, nhưng mà lúc này đây cậu luôn cảm giác được A Ly ở trong cơ thể hình như sợ cái gì đó, vô cùng sốt ruột khủng hoảng, ngay cả chiêu thức mà cậu thường dùng để hấp dẫn nó trăm lần đều có hiệu quả, nó cũng trốn không chịu ra, A Ly là kẻ tham ăn nhất.
Nhưng bây giờ trước mặt nó dường như có hồng thủy mãnh thú, nhưng trước mặt cậu chỉ có chị gái xinh đẹp này ở đây, nó cũng không sợ ác quỷ, chẳng lẽ nó sợ chị gái này sao? Lâm Hạo Tinh có chút khó hiểu.
"Chị biết lái xe?"
Lâm Hạo Tinh hỏi.
Trì Xu Nhan lắc đầu:
"Không biết."
Đột nhiên cô mở to mắt, quay sang Lâm Hạo Tinh hỏi:
"Trên người em có giấy hay không?"
Vẻ mặt Lâm Hạo Tinh tràn đầy sự mờ mịt cùng rối rắm, không biết lái xe vậy thì muốn đi bộ về sao? Nhưng hình như có hơi xa, hơn nữa cậu cũng không biết đường. Nhưng mà cậu vẫn ngoan ngoãn móc một quyển vở ra từ cặp sách ở sau lưng.