Trì Xu Nhan nhìn người đàn ông mập mạp làm quen như dầu mỡ vẻ mặt chán ghét, ngay cả để ý tới cũng lười để ý, người đàn ông này cả người tràn ngập một thân sương mù màu xám đen loang lổ nồng đậm, trái ngược với sự thật thà thành thật trên mặt.
Trì Xu Nhan nhìn quanh bốn phía, nín thở cảm thụ khí tức của ác quỷ chạy trốn khỏi tay cô, đáng tiếc làm cho cô ảo não chính là, đến nơi này hoàn toàn không còn bóng dáng của con quỷ nào. Cô hận đến dậm chân, thật sự là uổng phí công phu, cô thế nhưng đuổi theo mấy con phố. Người đàn ông mập nhìn cô nhìn trái ngó phải đưa như vậy, còn tưởng rằng cô tìm cơ hội chạy trốn, vội vàng lừa gạt nói: "Em gái, em nhìn cái gì, nơi này xung quanh đều không có người, mau lên xe."
"Được." Tâm tình Trì Xu Nhan có chút ác liệt, rốt cuộc nhìn hắn một cái, giật giật khóe môi giễu cợt: "Ông đừng hối hận là được."
Rầm một tiếng, Lâm Hạo Tinh ngồi sau đột nhiên nhảy lên như một con cá, đầu đụng vào cửa sổ xe, khuôn mặt đỏ bừng, ngô ngô kêu to, Trì Xu Nhan hơi sửng sốt, không nghĩ tới trong xe còn có một đứa nhỏ.
Sắc mặt người đàn ông mập nhất thời thay đổi, giống như sợ Trì Xu Nhan sẽ chạy, vội vàng kéo Trì Xu Nhan đứng ở ngoài cửa sổ xe, ngay khi hắn đắc ý dâm tà cười rộ lên, cho rằng mình được như ý có thể thực hiện hành vi thú tính thời điểm, đột nhiên cảm thấy xúc giác không đúng, tay cô gái nhỏ này sao lại cứng rắn như thế này, lạnh lẽo giống như chân tay giả vậy.
"Lão đại, lão đại, anh mau nhìn xem!" Người đàn ông gầy gò hoảng sợ thét chói tai.
"Kêu cái gì kêu…" Người đàn ông mập mạp chửi ầm lên một tiếng, quay đầu liền phát hiện trong tay mình nắm lấy một cái tay giả đang chảy máu, cứng rắn lạnh như băng, mà cô gái nhỏ ngoài cửa sổ xe nhếch miệng cười quỷ dị, làn da trắng gần như trong suốt, đôi mắt trống rỗng không có tròng mắt chảy hai hàng máu đỏ tươi, che đầu vai trống rỗng của mình, thanh âm yếu ớt oán giận nói: "Cháu thật vất vả mới liều mạng đi lên, vì sao chú phải tháo cánh tay của cháu?"
Người đàn ông mập mạp cứng ngắc quay đầu, cúi đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dưới ánh đèn đường, cô gái đứng ở nơi không có bóng dáng, hoảng sợ vô cùng kêu to một tiếng, một tay vứt bỏ cánh tay cứng rắn trong tay, điên cuồng đạp chân ga, chạy nhanh đi.
Lái xe được một nửa, lại nhìn thấy cô gái mặc áo đỏ giữa đường sương mù, sắc mặt người đàn ông mập mạp cứng đờ, tràn đầy kinh hoảng, nghĩ đến người xưa nói ác nhân hung dữ ngay cả quỷ cũng sợ, lập tức nghiêm mặt dữ tợn, trừng đôi mắt đục hung ác chửi bới điên cuồng đạp chân ga: "Tiểu quỷ này, lão tử ác quỷ cũng không sợ, còn sợ mày? Tao đụng mày một cái cho mày hồn phi phách tán!" Trực tiếp lái xe trước mặt mạnh mẽ nghiền qua.
Lái xe một giờ, người đàn ông mập mạp lúc này mới dừng lại, thở hổn hển lau mồ hôi lạnh trên trán, ác thanh ác khí ha hả cười nói: "Cuối cùng cũng quăng được tiểu quỷ chết này, ha ha, tao đã nói người hung dữ quỷ cũng sợ." Hắn nhìn người đàn ông gầy không nói lời nào, cũng không khen ngợi hắn, không hài lòng trừng mắt nhìn hắn ta một cái.
Chờ hắn quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng người đàn ông gầy giống như bị dọa sợ đến vỡ mật, người đàn ông mập mạp hả hê cười nói: "Ha ha, mày đây là lá gan to bằng hạt vừng lớn chừng hạt đậu hay gì?"
"Lão đại, nó, nó… ở phía sau ánh!" Người đàn ông gầy gò cực kỳ hoảng sợ chỉ vào phía sau người đàn ông mập mạp, lập tức đẩy cửa xe bỏ chạy.
Người đàn ông mập nghe nói như vậy, theo bản năng quay đầu, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt thối rữa không có mắt tràn đầy máu tươi phóng đại trên cửa kính, trên cửa sổ xe đều là vết máu cọ xát, gần như sợ mất mật, co giật liên tục, kêu thảm thiết một tiếng: "Quỷ!" Thân thể mập mạp linh hoạt như khỉ bỏ xe bỏ chạy trốn.
Lâm Hạo Tinh ngồi sau nhắm chặt hai mắt, lông mi như chiếc quạt nhỏ run rẩy làm lộ nỗi sợ hãi của nhóc, co rút thành một khối, chỉ hy vọng nữ quỷ kia không chú ý tới mình, hơn nửa ngày không nghe thấy động tĩnh, cậu hơi hé mắt ra một khe hở, lập tức đối diện với một khuôn mặt phóng đại, sợ tới mức ô ô kêu to.
Xoẹt một tiếng băng dính dán trên miệng cậu được xé ra, một ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chọc chọc gò má cậu: "Tiểu quỷ, cậu vận khí rất tốt, gặp được chị."
Lâm Hạo Tinh thật sự là quá sợ hãi, căn bản không nghe thấy lời này, nhắm chặt hai mắt, kinh hoảng nhếch miệng muốn thét chói tai, một viên kẹo ngọt được đưa vào miệng cậu, cậu bé theo bản năng lắc lắc đầu, đầu lưỡi nếm được vị ngọt, lúc này mới chú ý tới không điểm thích hợp, dây thừng trên người được cởi bỏ, được một người đỡ ngồi ở ghế sau.