Cơm nước xong, Đoàn Dự mang theo a tử đi tới nổi trống sơn, hai người đi trên đường không nói gì. A tử tức giận nhìn Đoàn Dự, con mắt chuyển động không ngừng, nghĩ cách làm như thế nào lấy lại thần mộc vương đỉnh. Đoàn Dự đi ở phía trước, a tử giống như cô vợ nhỏ đi theo phía sau, bỗng nhiên a tử hét lên.
“Ai nha!”
Một tiếng đau kêu, Đoàn Dự nghiêng đầu sang, thấy a tử té ngã trên đất. Đoàn Dự trên mặt không có bất kỳ biểu tình, trong lòng lại bật cười, a tử không biết lại chơi chiêu gì. Hắn giả vờ không biết đi tới, ngồi xổm xuống đỡ a tử lên, vẻ mặt quan tâm nói:
“không việc gì chứ. Ngã có đau hay không. Đi đường sao không cẩn thận như vậy.”
Vẻ mặt của hắn nhu nhu hàm chứa thâm tình, làm cho a tử lâm ngẩn ngơ.
“Ta trật chân rồi.”
A tử nói.
“Trật chân rồi, để ta xem một chút.”
Đoàn Dự nói xong, liền chuẩn bị đem chân a tử cầm lên. A tử vội vàng đem chân rụt lại, nhưng làm sao có thể né dk Đoàn Dự. Đoàn Dự cởi giầy của a tử, đem vớ cũng bỏ ra. Lúc Đoàn Dự đem a tử vớ bỏ ra, Đoàn Dự liền thất thần. Tinh xảo chân ngọc, phấn điêu ngọc trác, Đoàn Dự thận trọng cầm chân ngọc. Đoàn Dự khi nhìn a tử chân ngọc, lại nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Hai mắt lóe ra ánh sáng nóng rực, nhẹ nhàng vươn tay, vuốt ve chân ngọc. A tử nhìn Đoàn Dự mặt tràn đầy nghi hoặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nàng tuy rằng tính tình cổ quái, nhưng cũng là biết cô gái chân ngọc không thể tùy tiện cho nam tử thưởng thức. Nhưng nàng nhìn thấy thần thái của Đoàn Dự thì cảm giác thú vị phi thường. Nhịn không được phát ra tiếng cười như chuông bạc. Mà Đoàn Dự cũng theo loại trạng thái dã thú này khôi phục lại, nhưng chúng ta Đoàn mỗ da mặt đủ dày, thấy a tử ý cười, trên mặt cũng không có thần sắc khó xử. Ngược lại lấy tay vuốt ve chân a tử.
“A… Dự ca ca, đừng… A… Dự ca ca… Ta đầu hàng…”
A tử nỉ non nói. Bị Đoàn Dự vuốt ve, thân thể của nàng bỗng nhiên run lên. Một cỗ cảm giác kỳ dị tràn vào thân thể của nàng, Đoàn Dự ngón tay chạm vào huyệt Dũng Tuyền của nàng, a tử rốt cục kêu lên một tiếng duyên dáng, cả người ngã vào lòngĐoàn Dự. Lúc này nàng hoàn toàn quên mất mục đích của mình. Đoàn Dự nhìn nàng rồi cúi đầu hôn xuống. A tử lúc mới bắt đầu còn có một tia cự tuyệt, nhưng là nàng ko phải là đối thủ của Đoàn Dự. Chỉ 1 lúc sau nàng đã chủ động đưa lên môi thơm. Đoàn Dự hôn rất bá đạo. Làm cho a tử không thở nổi. Nàng chưa từng cảm thụ qua cảm giác tuyệt vời như thế. Đoàn Dự tay nhẹn nhàng xoa bóp tiểu bạch thỏ của nàng. A tử chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, loại cảm giác này là gì, vì sao sướng như vậy hay. Cùng lúc đó nàng đột nhiên phát hiện hạ thể của mình chảy ra rất nhiều chất lỏng. Mặt của nàng đỏ hơn. Cả người giấu ở trong lòng Đoàn Dự. Đoàn Dự cảm nhận dk kiều tiểu thân thể của nàng, lại khó mà chịu được. Đoàn Dự ôm lấy A tử, cầm lấy giày của nàng, đi về rừng cây bên cạnh. A tử thẹn thùng vô hạn trốn ở trong lòng Đoàn Dự. Lúc này nàng thần trí đã khôi phục, nhưng thân thể của nàng lại bủn rủn vô cùng. Bỗng nhiên tiếng vó ngựa vang lên, chạy tới, đem Đoàn Dự bao vây lại.
“Ta, tìm cho ngươi thật là khổ a. Không nghĩ tới tiểu sư muội mới mấy ngày không thấy, liền bị nam nhân ôm ấp.”
Một người trong đó cười nói với a tử. A tử tựa đầu vào trong lòng Đoàn Dự xem bốn người. Bốn người này là phái Tinh Túc nhị sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh, thất sư huynh, bát sư huynh. người nói chuyện là nhị sư huynh. Chừng bốn mươi tuổi, hai lỗ tai đeo 1 cái vòng to, mũi to miệng rộng, tướng mạo hung ác quỷ dị, hiển nhiên không phải người trung thổ. Năm người đều là một màu mặc đay sam, trong tay mỗi người đều cầm một cây trượng.
“Nhị sư ca, tam sư ca, Tứ sư ca, Thất sư ca, Bát sư ca tiểu sư muội thỉnh an các ngươi”
A tử khéo léo nói.
“Tiểu sư muội, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về đi.”
Tên nhị sư huynh nói.
“Theo các ngươi trở về. Ta thật vất vả chạy ra.”
A tử nói.
“Phải không, tiểu sư muội nếu không trở về, cũng có thể.nhưng tiểu sư muội ngươi phải giao thần mộc vương đỉnh”
Nhị sư huynh nói.
“Thần mộc vương đỉnh sao. Ta không có.”
A tử nói.
“Không có! Tiểu sư muội, thật xin lỗi.”
Nhị sư huynh nói. Dứt lời liền động thủ.
“Ta không có a. Nhưng ta đem thần mộc vương đỉnh cho dự ca ca rồi. Các ngươi liền hỏi hắn a.”
A tử nói tới đây còn ở trên mặt Đoàn Dự thơm một ngụm. Đoàn Dự thấy a tử làm như vậy, trong lòng bật cười. Cúi đầu hôn lên miệng anh đào của nàng. A tử thẹn thùng nỉ non một tiếng! Hai tay ôm thật chặc Đoàn Dự, thẹn thùng trốn trong ngực của hắn. Mấy người sư huynh mở to ánh mắt nhìn hai người này. Bọn họ thật không ngờ hai người này, ngang nhiên ở trước mặt của bọn họ âu yếm. Mấy người sư huynh đánh giá Đoàn Dự:
“Tiểu tử, đem thần mộc vương đỉnh giao ra đây.”
“Thần mộc vương đỉnh, ngươi nói là vật này.”
Đoàn Dự buông ra a tử miệng nhỏ. Đem thần mộc vương đỉnh ra.
“Đúng, chính là nó, đưa cho ta.”
Nhị sư huynh cao hứng nói.
“Dự ca ca, vật đó là của ta. Không thể cho bọn họ.”
A tử nũng nịu nói.
“Của ngươi. Ngươi muốn nó làm gì. Muốn luyện ‘Hóa công đại pháp’. Cô gái nhỏ. Muốn luyện võ công tìm dự ca ca không được sao. ‘Hóa công đại pháp’ là đồ cùi bắp.”
Đoàn Dự nói.
“Thật to gan, thật không ngờ dám chửi bới tinh tú lão tiên tuyệt thế võ công.”
Nhị sư huynh lạnh giọng nói. Giơ tay lên, một luồng khói nhẹ phóng ra. Đoàn Dự cũng không thèm nhìn khói nhẹ, cúi đầu hôn A tử. A tử trợn tròn mắt nhìn Đoàn Dự, kiều nhan ửng đỏ, muốn biết người xấu này có bách độc bất xâm hay ko.Nhị sư huynh nhìn người này hoàn toàn không nhìn khói độc, trong lòng giận dữ. Đồng thời cười lạnh không thôi, ngu ngốc. Độc khí này, đã trải qua vài loại độc vật tinh luyện mà thành. Không né, liền chuẩn bị nhận lấy chết. Nhưng là kết quả lại làm cho hắn chấn động. Bởi vì người ta hai người còn đang hôn nhau. Nhị sư huynh thấy vậy, thả ra vài loại vô sắc vô vị độc dược. Nhưng Đoàn Dự bỗng nhiên hành động. Tay trái ôm a tử, tay phải cầm chiết phiến vung lên. Xung quanh kình phong bay ra, độc vật bị hắn thổingược trở về.
“Oành…””Oành…””Oành…””Oành…”
Mấy người té bay ra ngoài, trên mặt của bọn họ đã thành màu đen. Mấy người vội vàng đem độc cấp trừ. Sau đó đứng lên, cầm trượng đánh Đoàn Dự. Đoàn Dự ôm a tử, thân mình nhanh chóng bay qua mấy người. Sau đó cười ha ha, mang theo a tử vào trong rừng, A tử vẻ mặt mê ly nhìn người xấu. Đoàn Dự vừa mới đi vào trong rừng, thì mấy người kia đồng thời ngã trên mặt đất. Ở cổ họng của bọn hắn có một dấu kiếm. Đoàn Dự ôm a tử đi qua rừng cây, đi tới 1 bờ sông nhỏ. Đoàn Dự hôn nàng, bàn tay mò mẫm ở trong quần áo nàng, cùng a tử bóng loáng da thịt tiếp xúc.
“Không… Không cần!”
A tử ngăn cản nói. Nhưng nàng ngăn cản rất vô lực. Đoàn Dự cùng cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng triền miên với nhau. Lúc Đoàn Dự buông ra, nàng đã vô lực xụi lơ ở trong lòng Đoàn Dự.
“Về sau nghe nời ta sao.”
Đoàn Dự tà cười nói.
“Không nghe!”
A tử nói.
“Thật sự.”
Tay Đoàn Dự lập tức từ trơn bóng hông chi trượt lên, mò vào hai vú. Cách cái yếm của a tử mà xoa bóp. Lần này a tử rất hoảng hốt.
“Nghe! Về sau tất cả nghe theo ngươi. Dự ca ca, không cần chọc ghẹo a tử được không.”
A tử xin tha nói.
“Hiện tại đã muộn!”
Đoàn Dự cười tà kéo ra a tử vạt áo, lộ ra cái yếm. A tử hoảng hốt không thôi. Nàng mở to ánh mắt nhìn Đoàn Dự. Nhưng Đoàn Dự chở xoa bóp nhẹ vài cái mà thôi, sao đó mặc lại áo cho nàng. Tà tà nói với nàng:
“Lúc này coi như thôi, lúc khác ta có thể đem ngươi ăn.”
Tay ôn nhu vuốt ve tóc a tử, nhu tình nói. Cảm nhận được Đoàn Dự nhu tình a tử trong lòng của khó hiểu. Người này vì sao biết nhiều như vậy. Võ công của hắn thật sự rất lợi hại. Đoàn Dự tuy rằng đem y phục của nàng mặc lại, nhưng tay vẫn xấu xa bóp xoa vú của nàng. Thấy a tử mê ly, hắn nhịn không được lại hôn nàng cấp hôn. Ôm nàng ngồi ở bờ sông, nhìn nước sông chảy xuôi.
“A tử!”
Đoàn Dự thâm tình kêu một tiếng.
“A…”
A tử ôm Đoàn Dự nỉ non hồi đáp.
“Muốn luyện tập võ công cao thâm sao.”
Đoàn Dự nói.
“Ngươi muốn dạy ta võ công.”
A tử kinh dị nói.
“Đương nhiên, nhưng điều kiện tiên quyết là không cho phép ngươi tùy ý gây sự.”
Đoàn Dự nói.
“Nga!”
A tử hồi đáp. A tử trong lòng rất nghi vấn . Tại sao mình muốn nghe lời cái tên xấu xa này. Nhưng người xấu này rất bá đạo, nghĩ đến đây, nàng kinh ngạc nhìn Đoàn Dự khuôn mặt tươi cười.
“Ngươi đang nghĩ đến ‘Hóa công đại pháp’ mới là võ học tối cao. Hiện tại ta cho ngươi xem võ học cao thâm. có học hay không thì tùy ngươi”
Đoàn Dự nói.
“Nhìn kỹ.”
Đoàn Dự buông ra a tử đi tới bờ sông. Chiết phiến lay động. Bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, Đoàn Dự tóc theo gió bay lượn. Đoàn Dự tay của bỗng nhkên hành động. Lấy một cái quỷ dị hình thái. A tử nhìn thấy mãnh liệt cảnh tượng.
“Đại —— hải —— cuồng —— ca!”
Đoàn Dự quát. Con sông nhỏ bỗng nhiên bỗng nhiên nổ tung mở ra. Bạo khởi ngập trời sóng nước, mà Đoàn Dự thân mình bỗng nhiên mờ ảo bay ra. Dao găm xuất hiện ở trên tay, thân mình giống như phi tiên , chủy thủ ở trên trời chém chém( chém gió đại pháp). Ánh mặt trời chiếu xuống. Tạo ra bức kỳ cảnh ở trước mắt A tử