Chương 49: Dấm

Mộ Dung Tuyết rốt cuộc từ trong cảm xúc bi thương trở về, nhìn hai người vung tay đánh nhau, bắt đầu lo lắng không thôi.......

Không được, thân phận Thượng Quan Mặc!?

Mộ Dung Tuyết nhanh chóng vọt tới giữa hai người, ý đồ ngăn cản.

Hai người đồng thời cả kinh, vội thu hồi nắm tay của mình.

- Tiểu tuyết, em thế nào?

Mặc Tử Văn lo lắng hỏi.

- Làm gì? Có bị thương hay không?

Thượng Quan Mặc lo lắng nói.

Mộ Dung Tuyết thấy hai người ngừng lại, nhẹ nhàng thở ra. Nắm thật chặt tây trang rộng thùng thình, dùng giọng hơi khàn khàn nói.

- Tôi không có việc gì, hai người không cần đánh nữa. Thượng Quan tiên sinh, tôi muốn về nhà trước, có thể sao?!

Trong mắt mang theo cầu xin.

Thượng Quan Mặc theo bản năng muốn nói phản đối, nhưng là nhìn thấy cầu xin trong mắt cô, sau đó lại nhớ đến mới vừa rồi cô ủy khuất khóc lớn như vậy, lời muốn nói cũng nói không nên lời. Được rồi dù sao tương lai còn dài.

- Hai người đi đi......

Mặc Tử Văn không nói lời vô nghĩa, trực tiếp bế Mộ Dung Tuyết lên đi ra bên ngoài, đến chỗ dừng xe......

Thượng Quan Mặc nhìn một người thuộc hạ, ý bảo hắn đuổi kịp, đưa cô an toàn trở về.

Nhìn Mộ Dung Tuyết bị Mặc Tử Văn ôm vào trong ngực lại không phản kháng, hắn lại nhớ đến bản thân cũng ôm cô, cô liền không ngừng giãy giụa, trong lòng hắn lại như uống giấm, quanh thân tản ra luồng khí lạnh, lúc này mấy tên thuộc hạ tỉnh lại, cũng không dám ho he một câu, cúi đầu an tĩnh quỳ một gối xuống đất, thỉnh cầu trách phạt.

- Toàn bộ đi ma quật lãnh phạt.

Phế vật!!!

Năm tên thuộc hạ nháy mắt sắc mặt tái nhợt, nhưng không một ai dám phản bác.

- Rõ.

Ma quật là nơi mà gia tộc Thượng Quan chuyên môn trừng phạt người phạm phải sai lầm cực lớn, tuy rằng không đến mức mất mạng, nhưng hình phạt bên trong tàn khốc thế nào, nếu đã đi qua một lần khi nhắc tới chắc chắn sẽ biến sắc, người thường khó có thể tiếp thu, thậm chí cũng có người chịu không nổi hình phạt chi khổ này, mà cắn lưỡi tự sát.

Mặc Tử Văn một đường lái xe chạy như điên, sau đó nhanh chóng ôm Mộ Dung Tuyết trở lại chung cư, Mộ Dung Tuyết đem mặt chôn sâu trong lòng ngực Mặc Tử Văn, cô không để người khác thấy dáng vẻ này của mình, nếu không chỉ sợ sẽ làm Mộ Dung gia mất mặt.

Nhanh chóng mở cửa, tiến vào, Thượng Quan Mặc đem Mộ Dung Tuyết ôm thật chặt. Vệt đỏ trên cổ Mộ Dung Tuyết lộ ra, hắn không dám mở miệng dò hỏi, chỉ là không ngừng nói.

- Thực xin lỗi, là anh tới chậm, thực xin lỗi.....

Lúc này cảm xúc kích động của Mộ Dung Tuyết mới từ từ hồi phục, sau khi khóc một trận những ký ức không tốt trước kia đã thật sự buông xuống......

Nhìn tử mặc Văn đại không ngừng tự trách, lúc này cô cũng có chút ngượng ngùng, kỳ thật cô còn không có bị...... Nhìn bộ dáng sợ hãi của Mặc Tử Văn, có thể là đã hiểu lầm cô bị......

Nhắc mới nhớ, Mặc Tử Văn có thể nhanh như vậy tìm được vị tr của cô, khẳng định là phí không ít công phu, có lẽ hắn đã biết thân phận Thượng Quan Mặc, nhưng vẫn không màng tất cả chạy tới cứu cô, làm cô thực cảm động, giờ khắc này cô cảm thấy có người anh trai như vậy thật tốt, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng là Mặc Tử Văn làm cô cảm thấy ấm áp giống như ba mẹ.....

Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng đẩy đẩy hai tay đang ôm chặt cô của Mặc Tử Văn, nhẹ giọng nói.

- Anh Tử Văn, em không có việc gì, anh không cần tự trách......

Như thế nào sẽ không có chuyện?! Nếu không có chuyện sẽ khóc đến chết đi sống lại sao?!

Hắn hiện tại còn có thể cảm nhận được, cô khóc đến thương tâm muốn chết, khóc lớn giống như bất lực mất đi toàn thế giới, khóc làm hắn đau lòng không thôi, hắn như thế nào có thể tha cho thứ chính mình cư nhiên làm tiểu tuyết bị thương tổn lớn như vậy, hiện giờ còn cố nén thương tâm mỉm cười an ủi hắn, lúc này người hẳn phải được an ủi nhất là cô mới đúng.

Cái nha đầu ngốc này, nào có chủ tử như vậy, nên hung hăng phạt thuộc hạ vô dụng là hắn mới đúng, như vậy hắn có lẽ còn sẽ dễ chịu hơn một chút, hắn tình nguyện để hung hăng trách cứ, khóc lớn với hắn, hay tay đấm chân đá, phát tiết ra sẽ càng tốt một ít......

Mộ Dung Tuyết nhìn Mặc Tử Văn hoàn toàn trầm mặc, tự trách, căn bản không nghe được lời nói của cô, cũng khó trách, ngay lúc đó cảm xúc của cô mất khống chế.

- Anh Tử Văn, em không có bị...... Tóm lại anh tới thực kịp thời......

Mặc Tử Văn bỗng nhiên ngẩng đầu.

- Thật sự?!

Lại sợ đây chỉ là Mộ Dung Tuyết an ủi hắn mới nói, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Mộ Dung Tuyết, phảng phất giống như nếu có thể tìm ra một chút không thích hợp nào từ trên mặt cô, hắn liền tự vấn tạ tội không bằng.

Mộ Dung Tuyết cười, rốt cuộc được giải phóng tâm tình, cô tươi cười nhẹ nhàng, giống như bạch mai giữa trời đông giá rét, vượt qua hoàn cảnh gian nan khốn cảnh mà nở rộ, mỹ lệ.

- Thật sự không có việc gì, không lừa anh, nếu là lừa anh thì em là chó con.

Trong lòng Mặc Tử Văn đột nhiên kịch liệt nhảy lên lên, bởi vì tươi cười nở rộ kia của cô, cũng bởi vì trong lúc vô tình thoáng nhìn áo khoác tây trang rộng thùng thình kia, tiếp theo là một mảnh kiều nộn, trên mặt nhanh chóng nổi lên một rặng mây đỏ, vội vàng bỏ qua suy nghĩ không nên có.

- Em... em rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi sớm, đêm nay anh liền canh ở phòng khách, ngủ sô pha.....

Tuy rằng tiểu tuyết nói không có việc gì, nhưng hắn vẫn là lo lắng, nói như thế nào thì tiểu tuyết cũng là một nữ sinh 15 tuổi, hắn sợ cô nhất thời luẩn quẩn trong lòng......

Mộ Dung Tuyết không chú ý tới Mặc Tử Văn khác thường, chỉ biết hắn là thật sự lo lắng cho cô, cũng không tiện bảo hắn trở về, vẫn là tùy hắn đi, phỏng chừng còn tự trách.

- Được, em đi rửa mặt, đi ngủ.

Cô xác thật là rất mệt, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, hiện giờ chỉ nghĩ hảo hảo ngủ một giấc.

Chỉ chốc lát, trong phòng Mộ Dung Tuyết truyền ra tiếng nước......

Hồi lâu, đèn trong phòng Mộ Dung Tuyết đã tắt, Mặc Tử Văn một chút cũng chưa di động, giữ nguyên tư thế ngồi đến cứng đờ.

Nhớ tới, hôm nay bạn hắn nói cho hắn tin tức: Thượng Quan Mặc! Thái Tử gia kinh đô! Bạn tốt còn cảnh cáo hắn vài lần, ngàn vạn không thể trêu chọc Thượng Quan Mặc, ngàn vạn, ngàn vạn......

Hắn không sợ đắc tội Thượng Quan Mặc, hắn chỉ sợ không thể bảo hộ được tiểu tuyết, hắn chưa từng có lúc khát vọng quyền lợi giống hiện tại......

Bên kia, nghe xong người bảo hộ Mộ Dung Tuyết trở về báo cáo, Thượng Quan Mặc tức giận đến mức một quyền đập nát bình hoa cổ bên cạnh, nắm tay bị mảnh vỡ bình hoa cắt qua hắn cũng mặc kệ, để máu chảy......

Bọn họ thế nhưng ở chung sao?! Đi vào lúc sau liền không đi ra. Đáng chết!!! Đáng chết!!! Mộ Dung Tuyết, em cư nhiên?!

Thật vất vả mới khắc chế bản thân không xúc động đi làm thịt đôi gian phu dâm phụ kia, nhấc điện thoại.

- Lập tức tra một người cho tôi, bên người Mộ Dung Tuyết, tên gọi tử văn......

Đồ hắn muốn chưa từng thất bại, mặc kệ Mộ Dung Tuyết thế nào, liền tính kết hôn, hắn muốn đoạt lấy.....

Nói, người ta như thế đã thành gian phu dâm phụ??? Vậy người ta cùng hắn không phải rất quen thuộc thì thế nào, vẻ mặt Thượng Quan Mặc giống như lão bà hắn vượt tường không bằng?!

(Đổi xưng hô giữa Mặc Tử Văn và Mộ Dung Tuyết nha: Anh- Em)