Thượng Quan Mặc rất không cao hứng, bản thân hắn cũng cảm thấy không thể hiểu được, hắn không thích cô dùng ngữ khí xa cách như vậy, cũng không thích cô dùng bộ dáng cung kính với hắn.
Không khí rất nhanh sắp đông lạnh thành băng, Mộ Dung Tuyết đành mỉm cười lấy lòng, càng thêm thật cẩn thận nói.
- Như thế nào sẽ, thượng quan tiên sinh tìm tôi đương nhiên là vinh hạnh của tôi, lạp!
Lạp cái gì lạp?! Thượng Quan Mặc cảm thấy đau đầu, cho tới nay, bởi vì thân phận cao quý, năng lực trác tuyệt cùng bề ngoài xuất sắc của hắn, luôn là những người phụ nữ mỹ mạo quay chung quanh, mập ốm cao thấp đều có, chỉ là tất cả đều làm hắn cảm thấy dị thường phiền.
Thật vất vả mới gặp được một người không làm hắn chán ghét như vậy, quan trọng hơn là cô còn làm cho hắn có cảm giác khác thường với phụ nữ, tuy rằng hắn còn không xác định đó là cảm giác gì, có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời. Nhưng mặc kệ thế nào, lần đầu hắn có chút suy nghĩ muốn tiếp cận phụ nữ, nhưng người này lại không giống trong suy nghĩ hắn, quấn lấy hắn, tựa hồ là ngược lại, cô còn không nghĩ tới gần hắn.
Hắn là lão hổ sao? Hay hắn lớn lên thực dọa người? Nói như thế nào, càng nói cô lại cách hắn càng xa, sắp lùi đến cửa rồi.
Toàn thân Thượng Quan Mặc đều tản ra oán khí, khí lạnh càng sâu.
- Lại đây!
Mộ Dung Tuyết rất muốn nhanh chân chạy lấy người, chính là cô thật sự không hiểu được ý của vị đại gia này, hơn nữa cô thật sự là không thể trêu vào người này được a, vì thế kéo hai chân đang run rẩy đi về phía trước, ngắn ngủn mấy mét mà cô bò nửa ngày chưa tới.
Thượng Quan Mặc sắc mặt trầm xuống, đi lên phía trước, một phen đem nữ sinh rùa bò nào đó bế lên, đi đến sô pha.
Mộ Dung Tuyết cả kinh, sử dụng tay chân liều mạng giãy giụa,
- Buông tôi ra, Thượng Quan Mặc, anh muốn làm gì, buông tôi ra! Buông ra...... n......
Ngăn chặn, rốt cuộc an tĩnh!
Mộ Dung Tuyết toàn thân cứng đờ, hắn... hắn... Cư nhiên hôn cô?!!!
Thượng Quan Mặc mới đầu chỉ là cảm thấy cái miệng nhỏ lải nhải của cô có chút phiền, theo bản năng ngậm lấy.
Chỉ là trong nháy mắt, toàn thân hắn đều giống như bị điện giật tê dại, môi mềm mại, hương vị ngọt thanh, hôn một lần liền không thể vãn hồi, Thượng Quan Mặc giống như ăn phải dược, toàn thân nóng lên, thân thể kêu gào muốn càng nhiều..... Càng nhiều......
Mộ Dung Tuyết hoàn toàn ngây dại......
Thượng Quan Mặc càng hôn càng thâm nhập sâu hơn, một bàn tay bắt lấy đôi tay của Mộ Dung Tuyết áp trên đỉnh đầu, một bàn tay còn lại thâm nhập vào bên trong quần áo phía dưới, xoa nắn trên eo nhỏ nhắn, một đường du tẩu hướng về phía hai đoàn mềm mại trước ngực kia ......
- n.....
Mộ Dung Tuyết cơ hồ không nhịn được, khẽ ngân ra tiếng.
Mà thanh âm yêu kiều này, nháy mắt làm Thượng Quan Mặc hóa thân thành mãnh thú, bàn tay to một dùng sức liền đem áo thun trên người Mộ Dung Tuyết xé rách, hắn càng thêm hung mãnh liếm mút cổ trắng tinh của cô.....
Cảm thấy trên người chợt lạnh, Mộ Dung Tuyết mới hồi phục tinh thần, bắt đầu kịch liệt phản kháng.
- Không cần!, tôi không cần!, buông tôi ra! ......
Lúc này Thượng Quan Mặc hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt làm mất lí trí, Mộ Dung Tuyết phản kháng chỉ làm tăng thêm tình thú cùng ham muốn, không thể ngăn cản Thượng Quan Mặc......
Không cần! Cô không cần, cô đã làm sai cái gì?! Vì cái gì lại đối xử với cô như vậy!? Đời trước cô đã từ bỏ tất cả cũng không có thể giữ lại tình cảm chân thành, thậm chí làm hại cha mẹ mất đi sinh mệnh. Một đời này cô đã thật cẩn thận, mọi chuyện đều có kế hoạch, kết quả chẳng lẽ còn bị một người đàn ông mới gặp mặt hai lần, đối đãi như vậy? Cô rốt cuộc làm sai cái gì?!!!
Mộ Dung Tuyết không khống chế được từ nhỏ giọng khóc thút thít thành bật khóc lớn, làm Thượng Quan Mặc đang chìm trong sắc dục lập tức kinh sợ.
Tức khắc chân tay luống cuống, hoảng loạn, nhẹ ôm cô gái nhỏ đang khóc lớn trên sô pha lên, nhẹ nhàng dỗ.
- Đừng khóc, thực xin lỗi, là tôi không tốt, đừng khóc.....
Lửa nóng trên người cũng vì tiếng khóc này mà tiêu tán không ít.
Thượng Quan Mặc không an ủi còn tốt, vừa nghe thấy lời nói ôn nhu của hắn, Mộ Dung Tuyết càng cảm thấy ủy khuất, hoàn toàn gào khóc giống như đứa trẻ, phảng phất muốn đem hết ủy khuất của kiếp trước khóc ra, khóc đến kinh tâm động phách, từ lúc trọng sinh tới nay, cô vẫn luôn có áp lực trong lòng, bây giờ gút mắt giống như tìm được nơi phát tiết liền tuôn ra......
Nhìn cô khóc đến ủy khuất như một đứa trẻ, Thượng Quan Mặc lần đầu cảm giác được tư vị hoảng hốt......
Cô chán ghét hắn đụng chạm như vậy sao? Hắn đường đường là Thái Tử gia của kinh đô, từ khi nào mà phải ẩn nhẫn như vậy, nhưng nhìn nước mắt của cô, hắn càng thêm hối hận chính mình vừa rồi xúc động, là hắn quá sốt ruột......
Tiếng khóc không có nửa điểm nghỉ ngơi, ngược lại càng khóc càng mãnh liệt, thanh âm đã bắt đầu khàn khàn, Thượng Quan Mặc lại không có một chút biện pháp, lần đầu cảm thấy người luôn kiêu ngạo có tài ăn nói như thế lại vô dụng, chỉ biết lặp lại vài câu.
- Đừng khóc, đừng khóc......
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau đấu súng.
Thượng Quan Mặc lập tức cởi áo khoác tây trang bao bọc lấy thân trên trần trụi của Mộ Dung Tuyết kín mít.
Chỉ chốc lát, cửa đã bị người mạnh mẽ đá văng ra.
Đáng chết! Cư nhiên dám xông vào đại bàn của hắn, không muốn sống nữa?!! Trong mắt Thượng Quan Mặc hiện lên một mạt thị huyết! Thuộc hạ của hắn càng ngày càng vô dụng, người cư nhiên không ngăn được một người.
Mặc Tử Văn vừa vào cửa liền nhìn thấy một màn kia, Mộ Dung Tuyết đang gào khóc bị một người đàn ông ôm lấy, tiếng khóc kia làm tâm hắn đau đớn. Lại nhìn đến áo khoác ngoài rõ ràng là áo tây trang rộng không phải của cô, còn có những mảnh vải rơi trên mặt đất, hắn có thể nhìn ra là mảnh nhỏ trên áo Mộ Dung Tuyết mặc hôm nay, tức khắc lửa giận tăng vọt, quyền cước càng hung hiểm hơn.
Một lát liền đánh hạ năm tên thuộc hạ của Thượng Quan Mặc, đi thẳng đến chỗ Thượng Quan Mặc.
- Hỗn đản, buông cô ấy ra.
Nắm tay hung mãnh xông tới.
Thượng Quan Mặc một tay ôm Mộ Dung Tuyết, một tay đón nhận nắm đấm của Mặc Tử Văn, không chút nào yếu thế, hai người quyền cước chạm nhau, chẳng phân biệt cao thấp.
Mà Mộ Dung Tuyết hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn đến Mặc Tử Văn, phảng phất thấy được người quen, nghẹn ngào nói:
- Anh Tử văn.. ... Ô... Tôi muốn... Về nhà... Mang tôi rời đi...
Nói xong cũng mặc kệ tây trang to rộng có thể che đậy được thân thể bên trong trần như nhộng hay không, vươn tay hướng Mặc Tử Văn.
Thanh âm khàn khàn, nghẹn ngào khóc nức nở nói, trong lời nói là ủy khuất làm tâm hắn từng đợt đau đơn, cũng không quan tâm đôi chiêu cùng Thượng Quan Mặc. Trực tiếp muốn ôm Mộ Dung Tuyết chạy lấy người.
Thượng Quan Mặc nổi giận, đây là coi hắn như không tồn tại?!!! Quan trọng là Mộ Dung Tuyết cư nhiên lại ỷ lại người trước mắt này như vậy, còn có ánh mắt hai người chăm chú nhìn nhau, làm trong lòng hắn chua loét, trên tay dùng lực đem Mộ Dung Tuyết xoay lại, an trí ở trên sô pha, ngay sau đó đứng dậy tàn nhẫn ra quyền nhằm về phía Mặc Tử Văn.
- Cô ấy là của tôi! Ai cũng không thể mang đi!
Vừa nghe Thượng Quan Mặc tuyên bố như vậy, Mặc Tử Văn lại nghĩ trạng thái vừa rồi của Mộ Dung Tuyết, tức khắc càng thêm nổi trận lôi đình, hận không thể đem người đàn ông trước mắt này bầm thây vạn đoạn.
- Đồ cầm thú! Đáng chết!
Thân thủ linh hoạt như hổ cùng Thượng Quan Mặc giằng co.
Quyền pháp không ngừng biến hóa, làm người xem đến hoa cả mắt, hai người đều là một bộ dáng muốn đem đối phương lột da, đánh nhau đến chết mới thôi.