Chương 47: Thượng Quan Mặc tới

Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng gõ gõ cách cửa gỗ mục trước mắt, tựa hồ như cô chỉ cần hơi dùng sức, cánh cửa sẽ vỡ tan. Nói là cửa, nhưng thực chất chỉ là tấm ván gỗ đóng đinh cạnh cửa, tấm ván gỗ thủng mấy lỗ, nhưng nhìn ra được người ở thực dụng tâm, còn tìm mấy tấm ván gỗ nhỏ, đóng đinh vá lỗ.

Cửa vừa mở ra, Mộ Dung Tuyết thấy được Lạc Sinh Phi thời tuổi trẻ, trừ bỏ một đôi mắt to có thần, còn chỗ khác không phải thực xuất sắc, bộ dạng là học sinh cao trung bình thường, trên người mặc quần jean thêm áo sơmi bạc màu, cả người thoạt nhìn sạch sẽ sang sảng.

Lạc Sinh Phi vừa mở cửa liền phát hiện là hai người không quen biết, hơn nữa hai người xa lạ này có bộ dáng thật đẹp, lại xem ăn mặc trên người, liền biết không phải người thường, hắn hơi nghi hoặc, hỏi:

- Ngượng ngùng, xin hỏi hai người tìm ai?

Mộ Dung Tuyết mỉm cười nói:

- Xin chào, anh là Lạc Sinh Phi đi, tôi là Mộ Dung Tuyết, tôi là tới tìm anh, không mời chúng tôi vào ngồi sao?

Lạc Sinh Phi kinh ngạc?! Tìm hắn?! Hắn lịch sự đẩy cửa ra, nhường ra mội lối vào.

- Vào đi, chỉ là trong phòng có chút đơn sơ, thỉnh thứ lỗi. Không biết hai người tìm tôi có chuyện gì?

Phòng trong bài trí rất đơn giản, một chiếc giường cùng mấy ghế đẩu nhỏ, Mộ Dung Tuyết cũng không chê, trực tiếp ngồi xuống ghế. Mà Mặc Tử Văn chỉ đứng phía sau Mộ Dung Tuyết.

Lạc Sinh Phi nhìn Mộ Dung Tuyết tự nhiên hào phóng, trong lòng thiếu một phần nan kham.

- Xin hỏi muốn cô uống uống không? Nơi này của tôi chỉ có nước sôi để nguội.

- Không cần khách khí. Chúng ta nói chính sự đi.

Mộ Dung Tuyết nhìn Mặc Tử Văn gật gật đầu, ý bảo hắn đem công văn trong lấy ra.

- Nghe nói anh đang tìm công tác?! Đây là tư liệu công ty chúng ta, anh có thể nhìn xem, chúng ta rất có thành ý mời anh.

Mộ Dung Tuyết thấy hắn tiếp nhận tư liệu, sau đó mới nói.

Lạc Sinh Phi gật gật đầu, sau đó áp xuống nghi vấn trong lòng, khiếp sợ cùng kinh hỉ, nghiêm túc xem tư liệu, ánh mắt chuyên chú.

Mộ Dung Tuyết cũng không quấy rầy hắn.

Hồi lâu, Lạc Sinh Phi mới xem xong một xấp tư liệu thật dày. Công ty Quật Lập vừa mới thành lập không lâu, hoạt động còn chưa thành thục, hơn nữa phương diện hoạt động của công ty khá rộng, trước mắt chính thức đi vào hoạt động chỉ có một ngành, là châu báu phỉ thúy, nhưng hắn còn thấy được ở bên trong có quy hoạch ngành khác, cư nhiên có địa ốc, khách sạn, bảo tiêu cùng với y học, thật sự là hỗn loạn đến cực điểm, quả thực hồ nháo.

Lạc Sinh Phi nhíu nhíu mày, một công ty kinh doanh đa ngành như vậy muốn đi lên sẽ gặp rất nhiều gian nan, vấn đề cũng nhiều, giữa các ngành lại không có mối tương quan, hoàn toàn là ngành sản xuất bất đồng.

- Hai người tính toán cho tôi chức vị gì?

Vấn đề Lạc Sinh Phi hỏi đầu tiên chính là chức vị, rốt cuộc cái này liên quan tài nguyên của hắn.

Mộ Dung Tuyết chú ý tới biểu tình của Lạc Sinh Phi, nói thật, cô cũng biết công ty nhà mình có vấn đề rất lớn, hơn nữa cô quản lý không đúng chỗ, tuy rằng có tin tức kiếp trước, nhưng là kiếp trước cô cũng chưa từng độc lập mở công ty, ngay cả tập đoàn Mộ Dung cũng chưa từng đi hỗ trợ, chỉ có đi theo phương thế hoa làm chạy chân vặt, học được một chút da lông, không tính là người trong nghề.

Mộ Dung Tuyết biết trình độ của mình, cô sẽ không mù quáng chọn bừa, cho nên cô rất cần nhân tài như Lạc Sinh Phi vậy.

Mộ Dung Tuyết trầm tư một chút, mở miệng nói:

- Vị trí Tổng giám đốc như thế nào, hơn nữa tính cho anh nhập cổ phần, công ty phân cho anh 5 phần trăm cổ phần!

Cái này làm Lạc Sinh Phi thật sự kinh ngạc, hắn vốn dĩ cho rằng cho hắn làm quản lý một ngành đã không tồi, rốt cuộc hắn tuổi nhỏ, ở nơi đó không có thân phận, không nghĩ tới nữ sinh xinh đẹp trước mắt vừa mở miệng liền nói cho hắn chức vị tổng giám đốc, hơn nữa cư nhiên còn cho hắn cổ phần?!

Hắn cũng không tin tưởng cánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống?! Chẳng lẽ có âm mưu gì?! Chính là cho dù có âm mưu cũng sẽ không tìm tới hắn, hắn một không quyền hai không tiền, thì người ta có mưu đồ gì với hắn. Suy nghĩ nửa ngày sau, hắn mới đưa ra một kết luận: Vị tiểu thư này phỏng chừng là đầu có vấn đề, mới đột nhiên tìm tới hắn.

Lạc Sinh Phi không có chối từ, hắn lại không phải ngốc, hắn hiện giờ thiếu chính là cơ hội. Hai bên thực vui vẻ nói hiệp ướng công việc, sau đó ký hợp đồng.

Sau khi trở về, Mộ Dung Tuyết để Mặc Tử Văn xử lý tốt chuyện cho Lạc Sinh Phi đi học trở lại, Mộ Dung Tuyết đối với người một nhà vẫn rất để bụng.

Mặt khác cô cảm thấy để Mặc Tử Văn làm hộ vệ này đó có chút đại tài tiểu dụng, chỉ là nếu làm Mặc Tử Văn đi công ty, cô sẽ phải tìm hộ vệ khác, ai, cô vốn là muốn cho Mặc Tử Văn đi quản lý thế lực ngầm cùng lĩnh vực bảo an của công ty, bất quá hiện tại tài chính khan hiếm, phải hoãn một hồi.

Lúc này, Thượng Quan Mặc đã tới tỉnh A, ở trong một tòa trang viên cổ, trong tay cầm tư liệu mới nhất về Mộ Dung Tuyết, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, lúc này mới qua bao lâu, bên người cô cư nhiên lại tụ tập không ít giống đực.

Buổi chiều, lúc tan học, Mộ Dung Tuyết giống như ngày thường đi đến cổng trường, đang chuẩn bị đi tới chỗ Mặc Tử Văn dừng xe, đột nhiên bên cạnh có hai người đàn ông mặc đồ đen, không nói hai lời liền túm cô vào một siêu xe xa hoa phiên bản dài, nghênh ngang mà đi.....

Tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Tuyết bị bắt cóc, Mặc Tử Văn bạo nổ, nói bậy một, sau đó cũng nhanh chóng khởi động xe đuổi theo chiếc xe sang kia. Đáng chết, cư nhiên dám ở trước mặt hắn bắt đại tiểu thư, cưỡng ép bình tĩnh, hiện giờ quan trọng nhất chính là cứu đại tiểu thư.

Bị bắt cóc lên xe, suy nghĩ đầu tiên của Mộ Dung Tuyết là Tiêu Khả Lệ nhanh như vậy đã muốn ra tay!

Nhóm người lần này và lần trước căn bản không cùng một cấp bậc, Mộ Dung Tuyết để ý hai người đàn ông trong xe đều trang súng ống KHF49, cái này cũng không phải là người bình thường có thể có được. Đáng chết! Tiêu Khả Lệ cư nhiên nhanh như vậy đã tìm được chỗ dựa rồi sao? Cô còn chưa đủ cường đại, chẳng lẽ bản thân cô lại đi vào con thảm hại như đời trước!

Sao lại có thể?!!!

Trong đầu Mộ Dung Tuyết hiện lên vô số loại phương án chạy trốn nhưng lại bị phủ quyết. Hiện giờ tốc độ xe rất nhanh, từ trên xe nhảy xuống thì không thực tế, từ trên xe nhảy xuống, phỏng chừng cô còn chưa trốn được đã hẹo. Chỉ có thể xem rồi tính toán.

Hai người đàn ông phía trước tựa hồ một chút cũng không phòng bị cô, chẳng lẽ bọn họ khẳng định cô trốn không thoát?

Hừ! Cư nhiên làm lơ cô! Cô nhìn yếu như gà vậy sao?!! Được rồi, cô xác thật là trốn không thoát! Nếu cô đột nhiên tiến vào không gian, có thể làm hai tên mặt than này cho rằng nhìn thấy quỷ hay không. Mộ Dung Tuyết nảy lên ý nghĩ xấu.

Bất quá cũng chỉ là suy nghĩ.

- Phía sau có xe đuổi theo.

Người đàn ông ngồi ghế phó lái nói.

- n, ngồi ổn, tôi muốn tăng tốc.

Người đàn ông ngồi ghế điều khiển nhanh chóng gia tăng tốc độ xe.

Mộ Dung Tuyết bắt đầu muốn mắng mẹ, em gái hắn, lái xe cũng quá biến thái, đi với "vận tốc ánh sáng" sao?

Nhìn thoáng qua xe sau, phát hiện vốn dĩ xe Mặc Tử Văn đang theo sát, dần dần bắt đầu bị kéo giãn khoảng cách. Mộ Dung Tuyết biết, này không quan hệ đến kỹ thuật, là vấn đề chất lượng xe, chiếc xe sang trọng này phỏng chừng là được cải tiến, cho dù đi như bay, cô cũng không có cảm thấy một chút không khoẻ nào, quả nhiên là xe tốt. Đối với thân phận người bắt cóc, càng làm cho Mộ Dung Tuyết kiêng kị......

Hồi lâu, Mặc Tử Văn bị cắt đuôi, đang ngừng ở ven đường, tự trách bản thân không thôi, đều do hắn, hắn phải nhanh xuống xe mới đúng, hôm nay lại chậm như vậy làm gì?!

May mắn hắn nhớ kỹ biển số xe, Mặc Tử Văn cầm lấy điện thoại, mấy năm sinh hoạt trong quân đội, hắn đã tích lũy không ít nhân mạch.

- Uy, giúp tôi tra vị trí một chiếc xe, số hiệu là......

Bên kia, chiếc xe sang rốt cuộc ngừng ở trước mặt một trang viên, liếc mắt một cái, trang viên này cư nhiên thật rộng lớn, nhìn không tới điểm cuối, hơn nữa Mộ Dung Tuyết không nghĩ tới bọn họ sẽ đưa cô tới nơi này, nơi này cách trung tâm thành phố không xa, thuộc về khu quý tộc thượng lưu, đất còn quý hơn so với khu ở Mộ Dung gia một chút, hơn nữa nơi này cũng không phải có tiền là có thể mua được.

Càng nghĩ càng kinh hãi, rốt cuộc là vị đại nhân vật nào bắt cô tới đây, nếu cô chỉ có một người thì cô có thể trốn vào không gian quá cả đời cũng không có vấn đề gì, nhưng là cô còn có người nhà......

- Mộ Dung tiểu thư, mời xuống xe!

Một trong hai người đàn ông áo đen đi tới mở cửa, lễ phép làm ra tư thế mời.

Lễ phép như vậy?! Cái quỷ gì?!!! Chẳng lẽ không phải hẳn là đem cô trói gô cổ, rồi kéo vào nhà sao?!! Phi phi phi! Chính mình tự phỉ nhổ mình, miệng quạ đen.

Mộ Dung Tuyết cẩn thận xuống xe, sau khi xác định đối phương thật sự chỉ là lễ phép mời cô xuống xe, cô thản nhiên đi phía trước.

- Ông chủ ở bên trong, Mộ Dung tiểu thư tự mình vào đi?

Hai người đàn ông áo đen dừng chân trước cửa biệt thự nhỏ, ý bảo Mộ Dung Tuyết tự mình đi vào.

Chẳng lẽ không phải bắt cóc cô, làm gì đâu? Đây là?!!! Không hiểu sao Mộ Dung Tuyết lại có lá gan đi vào.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng thon dài của một người đàn ông đứng bên cửa sổ, cao tầm 1 mét 85, dáng người giống như người mẫu, xem bóng dáng đã có thể mê hoặc chết người.

Mộ Dung Tuyết nhưng không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, cô không quên, cô là bị cường ngạnh lôi tới đây.

Hình như có cảm ứng, người đàn ông quay người, hắn đứng ngược sáng, quang mang bắt mắt giống như được trời ưu ái.

Là hắn! Thượng Quan Mặc!

Như thế nào lại là hắn?! Mộ Dung Tuyết khiếp sợ vô cùng! Thượng Quan Mặc là người xếp hạng thứ nhất trong bảng những nhân vật nguy hiểm của cô.

Mộ Dung Tuyết bắt đầu nghĩ lại, rốt cuộc cô đắc tội vị đại thiếu gia này khi nào?!

Trừ bỏ một lần gặp mặt ở sân đổ thạch, hắn đỡ cô một chút, sau đó bán cho hắn cực phẩm phỉ thúy, cô tự nhận không có nói qua điều gì không ổn.....

- Mộ Dung Tuyết, tôi nói chúng ta sẽ gặp mặt.

m thanh lạnh lẽo của Thượng Quan Mặc vang lên.

Tâm hồn thiếu nữ của Mộ Dung Tuyết thiếu chút nữa bị dung nhan tuyệt mỹ kia của hắn câu mất tâm, khó khăn lắm mới ổn định được, cô giả vờ bình tĩnh trả lời.

- Thượng Quan tiên sinh, không biết anh mời tôi tới là có chuyện gì sao?! Vốn dĩ Thượng Quan tiên sinh từ nơi xa đến, Mộ Dung gia hẳn là nên bày tiệc tẩy trần cho ngày mới đúng, nào dám phiền toái Thượng Quan tiên sinh mời.

Ngữ khí của Thượng Quan Mặc lạnh hơn một ít.

- Như thế nào?! Không có việc gì không thể mời em.

Rõ ràng là không cao hứng.

Trong lòng Mộ Dung Tuyết run lên, hắn sinh khí?! Vì sợi lông gì a?!! Thái độ của cô không tốt sao, cô đã đem ngữ khí giảm thật thấp, nói chuyện cũng là cung kính có thừa......

Vừa định mở miệng dò hỏi, nhưng tiếp xúc với ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến cô run sợ, cô đột nhiên không dám mở miệng, cười cười có chút khiêm tốn.