Chương 50: Mạc gia gia té xỉu

Sau một lát, một loạt báo cáo điều tra về Mặc Tử Văn liền xuất hiện trên tay Thượng Quan Mặc.

Quân nhân xuất ngũ, thành tích xuất sắc, khó trách thân thủ tốt như vậy, cư nhiên có thể cùng hắn đánh lộn lâu như vậy, bất quá hiện giờ chỉ là hộ vệ?! Vậy không phải ở chung. Chỉ là ở bên người bảo hộ mà thôi, nghĩ đến đây, tâm tình Thượng Quan Mặc tốt hơn không ít.

Hừ! Thân thủ tốt thì sao, hiện giờ cũng chỉ là hộ vệ! Cư nhiên dám càn rỡ xông vào địa bàn của hắn như vậy. Nếu không phải hôm nay hắn mới vội vàng tới đây, chỉ dẫn theo vài người, định có thể làm hắn có đến mà không có về......

Ngày kế, ánh nắng tươi sáng.

Mộ Dung Tuyết duỗi duỗi người, tối hôm qua cô ngủ rất ngon, có lẽ là khóc một hồi, tâm tình tích tụ lâu đã tiêu không ít, làm cô ngủ thật thoải mái.

Rửa mặt xong, Mộ Dung Tuyết thay áo ngủ, rồi mới đi chuẩn bị làm bữa sáng, vốn dĩ tính toán nhẹ nhàng đi qua phòng khách, lại không nghĩ tới Mặc Tử Văn sớm đã tỉnh, đang ở phòng bếp bận rộn.

Mặc Tử Văn đang mặc tạp dề in hình nhân vật phim hoạt họa đáng yêu, ở phòng bếp bận rộn......

Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa. Không cần nghĩ Mộ Dung Tuyết cũng biết là tên Sở Dật Sâm kia. Vẻ mặt vô cảm chạy đi mở cửa, liền thấy gương mặt thiếu đánh của hắn.

- Tiểu Tuyết, như thế nào sáng sớm nhìn thấy tôi cũng không nói câu nào. Nga, tôi đã biết, khẳng định là cảm thấy rất cao hứng, nói không ra lời, ha ha ha!

Sở Dật Sâm cao hứng đuổi theo Mộ Dung Tuyết , người đang không nói lời nào.

Ha cái gì mà ha!!? Khoe răng trắng sao a!! Tiếp tục làm lơ!

- Di, hôm nay như thế nào là Mặc Tử Văn làm bữa sáng, ha ha, tôi liền nói người có khuôn mặt như phụ nữ kia, quả nhiên là sinh sai giới tính đi!!! Ha ha ha!

Tên kia cười càng thêm bừa bãi.

Mộ Dung Tuyết cạn lời, làm ơn ngươi là tới cọ cơm, còn kiêu ngạo như vậy, ba mẹ hắn biết sao?!

- Anh tới làm gì?! Bữa sáng không có phần của anh.

Bưng bữa sáng ra, Mặc Tử Văn cũng nghe thấy tiếng cười nhạo bừa bãi kia của Sở Dật Sâm, đen mặt nói.

- Tiểu Tuyết, lại đây ăn bữa sáng, trù nghệ của anh không tốt như em, tạm chấp nhận một chút đi.

m thanh ôn nhu so với câu nói trước đó, quả thực khác nhau như trời với đất.

Kỳ thật Mặc Tử Văn nói trù nghệ không tốt là khiêm tốn, bởi vì sinh hoạt của bản thân cùng em trai vẫn luôn là một tay hắn làm, vì làm để em trai ăn uống tốt, hắn đã bỏ ra không ít công sức, cũng luyện được một tay trù nghệ, một chút cũng không thua kém Mộ Dung Tuyết , chì là cô có nước linh tuyền, hiệu quả hơn bình thường mà thôi.

- Tốt, anh Tử Văn, phiền toái anh rồi.

Nói xong liền đứng dậy đi đến bàn ăn.

Lúc Mộ Dung Tuyết đứng dậy, Sở Dật Sâm thấy được dấu vết trên cổ cô, những dấu vết đó hắn đương nhiên biết là cái gì?! Sau đó lại nghĩ đến cư nhiên hôm nay Mặc Tử Văn làm bữa sáng, sắc mặt thay đổi đại biến.

Tên hỗn đản kia, Tiểu Tuyết mới 15 tuổi, hắn cũng có thể hạ thủ được, lập tức vung nắm tay lên vọt tới trước mặt Mặc Tử Văn.

- Hỗn đản!

Mặc Tử Văn nhất thời không lưu ý, bị đánh trúng khóe miệng, tức khắc cũng nổi trận lôi đình, huy quyền đuổi kịp.

- Anh điên rồi, làm gì vậy?!

Cư nhiên còn dám đánh trả.

- Làm gì, anh nói ngày hôm qua đã làm cái gì Tiểu Tuyết?! Đồ cầm thú!!!

Nhắc tới chuyện ngày hôm qua, Mặc Tử Văn tự trách không thôi, nắm tay cũng ngừng lại.

Sở Dật Sâm vừa nhìn thấy biểu tình tự trách của hắn, lập tức liền hiểu lầm, quả nhiên là cầm thú!!! Nắm tay càng thêm mãnh liệt hướng tới trên người Mặc Tử Văn.

Mộ Dung Tuyết càng không còn gì để nói, hai người này đang làm gì? Cô cũng không biết bọn họ đang nói gì, đột nhiên liền đánh lên. Bất đắc dĩ chạy tới ngăn cản.

- Đừng đánh, hai người làm gì nha?!!

Sở Dật Sâm sợ làm Mộ Dung Tuyết bị thương, cũng ngừng lại.

- Tiểu Tuyết, loại cầm thú này mà em còn bảo vệ hắn.

Mộ Dung Tuyết vẻ mặt mộng bức.

- Anh Tử Văn làm sao a? Như thế nào lại cầm thú?

- Em mới 15 tuổi, tối hôm qua hắn đối với em...... dấu vết trên cổ em, tôi đều thấy được.....

Sở Dật Sâm tuy rằng chua xót, nhưng càng đau lòng nhiều hơn......

- A?!

Mộ Dung Tuyết sờ sờ cổ, nhớ tới cái gì, mặt đỏ lên, ấp úng nói.

- Anh Sở, anh hiểu lầm, không liên quan đến anh Tử Văn.

Sở Dật Sâm càng tức giận.

- Em còn che giấu cho hắn!?

Mộ Dung Tuyết không muốn Mặc Tử Văn tự trách, giải thích nói.

- Thật sự không liên quan đến anh Tử Văn, ngày hôm qua tôi bị người bắt đi, anh Tử Văn tới cứu tôi.

- Cái gì!? Rốt cuộc là ai?! Mộ Dung gia ở tỉnh A cũng không phải dễ chọc, ai dám bắt em??

Mộ Dung Tuyết vẻ mặt khó xử, cô không nghĩ muốn nói ra, chủ yếu vẫn là kiêng kị thân phận Thượng Quan Mặc. Hơn nữa cô hoàn toàn không nghĩ ra tại sao Thượng Quan Mặc lại làm như vậy, vốn dĩ cô còn tưởng rằng là Tiêu Khả Lệ nhân vật lớn nào đó đối phó cô. Nhưng lúc nhìn thấy Thượng Quan Mặc, cô liền biết không có khả năng, Thượng Quan Mặc cũng không phải người mà người khác có thể mời. Chẳng lẽ là bản thân cô đắc tội hắn? Nhưng chuyện ngày hôm qua cũng không phải thủ đoạn trả thù của hắn. Tuy rằng cô lớn lên không tệ lắm, bất quá Thượng Quan Mặc có thân phận gì? Sao có thể thiếu mỹ nữ? Chẳng lẽ là đại thiếu gia trò chơi?! Cũng chỉ có cách giải thích này.

Cho dù Thượng Quan Mặc cực phẩm như thế nào, cô cũng không muốn trở thành trò chơi của hắn, xem bộ dáng ngày hôm qua của hắn, chỉ sợ sau này không ổn, Mộ Dung Tuyết cảm thấy bản thân trong lúc vô ý trêu chọc phải phiền toái lớn này, thực đau đầu.......

Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu Thượng Quan Mặc thật sự muốn chơi, chỉ sợ cô cũng không thể cự tuyệt, cô không phải một mình, cô còn phải suy xét Mộ Dung gia. Mộ Dung gia nhận không nhận nổi lửa giận Thái Tử gia kinh đô......

- Không nói nữa, ăn bữa sáng trước đi, một lát tôi còn muốn đi học. Anh đừng hỏi, tôi không muốn nhắc tới.

Sở Dật Sâm vốn muốn hỏi rốt cuộc là như thế nào, nhưng nhìn đến u sầu giữa mày của Mộ Dung Tuyết , còn có nhàn nhạt ủy khuất, hắn liền quyết định không hỏi, tự hắn điều tra. Đáng chết hỗn đản nào, hắn điều tra ra rồi tính sổ, Tiểu Tuyết đáng yêu như vậy cũng hạ thủ được.

Ba người trầm mặc ăn xong bữa sáng, ngày thường luôn là tiểu lâm ở đây ríu rít nói không ngừng, ăn bữa sáng thời thật náo nhiệt, hiện giờ tiểu lâm ở nhà chính Mộ Dung gia, thiếu hắn tíu tít, hơn nữa tâm tình Mộ Dung Tuyết không vui, không muốn nói chuyện, vì vậy sáng nay có vẻ dị thường trầm mặc.

Ăn xong bữa sáng, Mộ Dung Tuyết thay đổi bộ váy liền áo cao cổ che khuất dấu vết trên cổ, sau đó mới dám đi trường học.

Tới trường học, Mộ Dung Tuyết vừa định xuống xe, liền nghe được Mặc Tử Văn nói.

- Chờ một chút.

Mặc Tử Văn nhanh chóng cởi đai an toàn, xuống xe, sau đó mới đi giúp Mộ Dung Tuyết mở cửa xe, rồi đưa cô tiến vào cổng trường, mới lái xe rời đi......

Mộ Dung Tuyết nhìn đến bộ dáng cẩn thận của Mặc Tử Văn, cô biết hắn còn đang tự trách bản thân chuyện ngày hôm qua, kỳ thật thật sự chuyện này không liên quan đến Mặc Tử Văn, hắn có thể nhanh như vậy tra ra được vị trí của cô đã là rất tốt.....

Mộ Dung Tuyết đi vào phòng học đang muốn cùng Mạc Ái Lê chào hỏi, lại phát hiện nha đầu kia ghé vào trên mặt bàn khóc.

Đây làm sao vậy a?! Mạc Ái Lê cũng không phải người vì việc nhỏ mà khóc.. Mộ Dung Tuyết thay đổi sắc mặt, bước nhanh đi tới chỗ ngồi.

- Ái lê, cậu làm sao vậy?!

Mộ Dung Tuyết lo lắng hỏi.

Mạc Ái Lê ngẩng đầu, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết , cô càng khóc đến lợi hại hơn, đôi mắt đã sưng đỏ.

- Tiểu Tuyết... Ô ô... gia gia tớ té xỉu... Ô ô ô...

Mộ Dung Tuyết đau lòng vỗ vỗ cô gái nhỏ đang khóc đến thở hổn hển.

- Không khóc, không khóc...... gia gia cậu vì sao lại té xỉu......

- Tớ cũng không biết... Ô... Đêm qua té xỉu... Đến bây giờ còn... Còn không có tỉnh…

Mạc Ái Lê nghĩ đến bộ dáng gia gia té xỉu, sắc mặt tái nhợt, liền sợ hãi, ba mẹ cô hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ, vẫn luôn là gia gia chăm sóc cô lớn lên..... Vốn dĩ hôm nay cô muốn ở cạnh gia gia, nhưng anh trai nói cô ở đó cũng không có giúp được gì, còn gia gia hắn sẽ trông, liền ấn cô lên xe, để tài xế đưa cô đến trường học......

- Được rồi, đừng khóc, gia gia cậu không dễ dàng ngã xuống như vậy, giữa trưa tớ cùng cậu xin nghỉ đi thăm gia gia cậu, được không?

Mộ Dung Tuyết lấy khăn giấy giúp cô ấy lau nước mắt.

- Ân…

Mạc Ái Lê gật gật đầu, nghẹn ngào nói không ra lời......

Khóc đến làm người ta đau lòng, nếu có thể cô sẽ dùng hết khả năng trợ giúp Mạc gia gia, trước tiên đi nhìn kỹ hẵng nói, cũng không biết nước linh tuyền có hiệu quả hay không?!

Tan học, Mộ Dung Tuyết cùng Mạc Ái Lê xin nghỉ, sau đó gọi điện thoại cho Mặc Tử Văn, để hắn tới đây đón hai người đi tới bệnh viện chỗ Mạc gia gia. Bên trong bệnh quý tộc đều là người có thân phận, bệnh viện này được thành lập mục đích chính là vì những người có tiền, trình độ y học cùng an ninh nơi này cực tốt, đương nhiên người thường sẽ không vào nổi.

Dọc theo đường đi, Mạc Ái Lê không ngừng rơi nước mắt, Mộ Dung Tuyết cũng chỉ có thể nói an ủi cô.....

Trừ phi Mạc gia gia hảo lên, nếu không những câu từ an ủi đều là vô nghĩ......

Chỉ chốc lát, ba người liền tới lối nhỏ đi vào phòng bệnh của Mạc gia gia.

Xa xa có thể nhìn thấy bóng dáng Mạc Lưu Phong nôn nóng đi qua đi lại không ngừng.

Mạc Ái Lê chạy qua đi,.

- Anh, gia gia thế nào?

- Tiểu Ái?!

- Em không yên tâm gia gia, nên muốn tới......

Thanh âm nghẹn ngào hơi khàn khàn.

Lúc này Mộ Dung Tuyết cùng Mặc Tử Văn cũng đi tới trước mặt Mạc Lưu Phong mạc. Nhìn thần sắc tiều tụy của hắn, dưới mắt có một đạo quầng thâm thật dày, phỏng chừng là cả một đêm không ngủ.

- Anh Mạc.

Mạc Lưu Phong lúc này mới nhìn đến hai người Mộ Dung Tuyết .

- Tiểu Tuyết, Tử Văn, hai người như thế nào lại đây?

- Ái lê ở trường học khóc rất nhiều, em không yên tâm, cùng tới đây nhìn xem. Tình huống Mạc gia gia thế nào?

Ông Mạc đã ở phòng cấp cứu, phỏng chừng không khả qua. Mộ Dung Tuyết nhíu mày, nếu là Mạc gia gia không tỉnh lại, nha đầu này phỏng chừng còn không biết sẽ khóc thành cái dạng gì, ai!

- Không biết, hiện tại chờ kết quả.

Ngữ khí là không giấu được lo lắng.

- Đừng lo lắng, Mạc gia gia cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ khá lên.

Mộ Dung Tuyết an ủi nói.

- n!

Mấy người không nói chuyện, chờ bác sĩ ra tới......

Hai giờ đi qua, đối với mấy người bọn họ mà nói, thật sự là dày vò, giống như qua một thế kỷ......

Rốt cuộc cửa mở ra, mấy người nhanh chóng đi lên đón.