Hai bím tóc còn muốn cao cao, Giản Như Như trong đầu nhớ lại cách thắt tóc đuôi ngựa, rồi gật gật đầu: “Được.” Sau đó nghiêm túc giúp cháu gái thắt tóc, thắt xong bên trái tiếp tục thắt tới bên phải, nhưng vì Giản Như Như từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng giúp người khác thắt tóc qua cho nên cô có chút không quen, thắt xong thì phát hiện hai bên tóc không đều, bên cao bên thấp, cái trên cái dưới.
“Thím nhỏ, thím thắt xong chưa?” Tưởng Tuệ Tuệ vừa hỏi cô vừa đưa tay sờ sờ đầu.
Giản Như Như có chút xấu hổ lắc đầu: “Vẫn chưa xong.” Cô sợ cháu gái phát hiện nên nhanh chóng gỡ ra thắt lại, thắt nửa ngày hai bím tóc cuối cùng cũng ngang nhau.
Thở ra một hơi, Giản Như Như cảm thấy thắt tóc cho cháu gái còn khó hơn tự thắt cho chính mình nữa.
“Cháu đi soi gương đây.” Tưởng Tuệ Tuệ vui vẻ sờ sờ hai bím tóc trên đầu, phấn khởi chạy vào trong nhà điệu đà làm dáng.
Lúc này Trương Tú vừa quét xong tuyết đi tới, thấy khuôn mặt Giản Như Như giãn ra như trút được gánh nặng liền cười nói: “Nha đầu phá phách này còn nhỏ mà đã điệu đà như vậy rồi, cũng may hôm nay có em ở đây nếu không mỗi ngày chỉ giúp nó chải đầu thôi mà cũng khó muốn chết, này không được kia không đẹp, cực kì khó tính.”
Giản Như Như để đèn bàn qua một bên, mỉm cười nói: “Con gái điệu đà cũng tốt hơn là mang vẻ ngoài nhếch nhác ra ngoài thành trò cười của hàng xóm láng giềng, nói qua nói lại cũng là chị dâu sinh giỏi, không cần dạy cũng hiểu chuyện."
Trương Tú cảm thấy em dâu ăn nói rất giỏi, nhưng chuyện này đúng là như vậy, tuy rằng ngoài miệng bà cứ hay trách mắng nhưng tật ra trong lòng cũng nghĩ như vậy, nếu là con trai thì sao cũng được còn con gái thì vẫn nên sạch sẽ nề nếp, như vậy mai sau gả ra ngoài mới dễ hơn.
“Cha và anh hai đâu ạ?” Giản Như Như vẫn chưa gặp qua hai người họ, không biết mẹ chồng đã nói cho họ biết việc của cô chưa?
Trương Tú chỉ vào một góc sân: “Cha đang ở bên đó dọn chuồng heo, còn anh cả em đã ra ruộng chăm sóc hoa màu rồi tới giờ cơm anh ấy sẽ trở về.”
Giản Như Như nhìn qua góc sân kia quả nhiên có một cái chuồng heo, hèn gì lúc nãy lại ngửi thấy một mùi kì lạ bây giờ cô đã biết tại sao rồi. Kế tiếp lại thấy trong đó có một bóng người cao lớn đang bận làm việc, cô vẫn luôn nghĩ không biết tại sao Tưởng Phong lại cao như vậy, thì ra là di truyền từ cha.
“Lúc trước em cũng không có để ý bên đó.”
Trương Tú cũng nói: “Sáng sớm, heo cũng vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn mơ màng không có kêu lên nên em mới không để ý, mà mũi heo rất nhạy, lát nữa khi chúng ta ăn cơm chúng nó ngửi thấy mùi đồ ăn sẽ kêu không ngừng, ồn muốn chết luôn.”
Giản Như Như: À… Kiểu giải thích kì lạ này đúng là có một không hai.
Qua một lúc lâu, Tưởng Phong chỉ mặc một lớp áo lông đi chạy bộ từ bên ngoài chạy về, trên trán anh toàn là mồ hôi, nhìn từ xa cũng cảm giác được hơi nóng trên người anh.
“Sao lại ra đây rồi?” Tường Phong đi tới, vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Lạnh không? Lạnh thì nhanh vào phòng sưởi ấm.”
Giản Như Như lắc đầu: “Em mặc quần áo dày nên không thấy lạnh, anh thì sao? Áo khoác cũng không chịu mặc vào, cẩn thận bị cảm đấy, ra mồ hôi càng dễ cảm lạnh hơn.”
Tưởng Phong nhìn cô một cái, giống như nghĩ tới điều gì đó anh lạnh mặt nói một câu: “Sức khỏe anh tốt.” rồi xoay người bước vào phòng.
Giản Như Như có chút không hiểu, không phải đang nói chuyện bình thường à? Sao lại đột nhiên lạnh mặt?
“Em ấy đang xấu hổ đấy.” Trương Tú đứng bên cạnh cười nói, Giản Như Như lấy làm lạ không biết tại sao chị dâu lại nói vậy.
Trương Tú thấy cô không hiểu, lại nói với cô: “Thời gian dài rồi em sẽ biết, em ấy bình thường vẫn luôn lạnh lùng, cho dù xấu hổ em ấy cũng ít khi đỏ mặt khó có thể nhìn ra cảm xúc từ khuôn mặt đó. Nhưng khi xấu hổ, tai của em ấy sẽ đỏ lên, em không chú ý khi nãy tai của em ấy đỏ lên à, chắc chắn là xấu hổ rồi.”
Giản Như Như nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ rõ khi nãy tai của Tưởng Phong thế nào, còn về xấu hổ, cô vừa nãy cũng không trêu ghẹo gì anh ta? Có gì đáng xấu hổ?
Sẽ không phải là vì việc xảy ra lúc sáng thức dậy ấy chứ, đã qua nửa ngày rồi mà hắn vẫn còn nhớ?
Một lát sau Tưởng Phong thay xong quần áo ra ngoài, cảm xúc lúc này đã bình tĩnh trở lại theo thói quen bày ra một vẻ mặt lại lùng, Giản Như Như cố ý nhìn kĩ một chút, thấy tai anh vẫn bình thường xem ra đã không có xấu hổ gì nữa rồi.
...
Cảm ơn bạn @Yyvip đã đẩy kim phiếu <3