Một tiếng chồng nũng nịu, rẽ mấy vòng mang theo cọ xát bay vào lỗ tai Tưởng Phong khiến Tưởng Phong toàn thân tê dại, máu nóng trong người lập tức sôi trào, chỉ chốc lát sau lỗ tai đã rất nhanh đỏ lên: "Em, nói chuyện đàng hoàng! ”
Giản Như Như kéo chăn, chớp chớp mắt nhìn về phía anh: "Em không nói chuyện đàng hoàng khi nào? Không thể gọi chồng sao? Ừm... Chồng, chồng, chồng~ Hay là anh muốn nghe chồng yêu...
Tưởng Phong máu nóng dồn lên, cảm thấy cả thân thể đều nóng rực, anh hoảng hốt luống cuống kéo chăn lên đắp kín cô gái nhỏ chọc lửa kia, cho đến khi không nhìn thấy người đâu mới hung tợn mở miệng: "Anh thấy em chính là thiếu dạy dỗ, có phải em nghĩ rằng tôi không dám động vào em hay không? Buổi tối thử quyến rũ như thế này xem tôi có dám làm gì em không!”
Giản Như Như nhìn không thấy anh, tay từ trong chăn vươn ra cào lung tung vừa vặn đặt lên trên đùi tráng kiện của anh.
Tưởng Phong:...! Như bị điện giật, lui về phía sau vài bước, cúi đầu nhìn liền thấy lều trại đều đã dựng lên hết, không ngờ tới chính mình sẽ có ngày gặp phải chuyện như này Tưởng Phong trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Giản Như Như từ trong chăn chui ra nhìn thấy Tưởng Phong cúi đầu không biết đang nhìn cái gì, sau khi theo anh nhìn xuống dưới... Ừm... Giản Như Như cảm thấy mình vừa rồi vốn không có dùng nhiều sức trêu chọc a.
Chỉ là hiện tại lỡ chọc rồi, nên làm sao đây?
"Chồng, anh đây..."
Tương Phong bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức quay người trốn Giản Như Như nhanh miệng ném lại một câu: "Em ngủ đi, anh đi ra ngoài trước." Sau đó nhanh chóng biến mất.
Giản Như Như...
Nửa ngày sau: "Ha ha ha..." Thật ngây thơ, vẫn muốn trêu chọc anh ấy phải làm sao bây giờ.
Người bị khi dễ đã bỏ chạy, Giản Như Như nằm trên giường một lúc lâu cũng không ngủ được nên bắt đầu nghiên cứu đầu ngón tay mình. Không nhìn ra có gì đặc biệt, nuốt mấy ngụm nước bọt cũng không cảm thấy cơ thể mình bị rút hết hơi nước, cuối cùng dứt khoát mặc kệ không quan tâm nó nữa.
Ngón tay vàng hẳn là vô thức mới có thể tìm được, chính mình không nên suy nghĩ lung tung nhiều như vậy.
Giản Như Như chờ hừng đông lên liền mặc quần áo xuống giường, trong lúc chải đầu trước gương cô nhìn thấy bên trong gương một khuôn mặt trắng hồng. Mới chỉ qua một buổi tối, cả người cô thoạt nhìn cùng Giản Như Như trước kia đã khác nhau rất lớn, không chỉ là khí sắc trở nên hồng hào, làn da căng bóng, đôi môi vốn tái nhợt nay đã hồng nhuận lên rất nhiều, ngay cả mái tóc khô vàng dường như cũng đã đen hơn một chút.
Giản Như Như nhíu mày lo lắng, cảm thấy biến hóa này của mình có phải quá lớn hay không, thoạt nhìn không giống dáng vẻ của người ốm yếu ngày hôm qua một chút nào, có thể khiến người ta hoài nghi không? Nhưng nghĩ lại tối qua mẹ Tưởng cùng chị dâu cả đều đã gặp qua cô, lúc ấy cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Sáng nay khí sắc của cô so với ngày hôm qua không chênh lệch nhiều lắm, mọi người có lẽ sẽ không quá hoài nghi.
Nghĩ thế Giản Như Như liền yên tâm, chải tóc xong mở cửa phòng đi ra nhà chính, nhìn thấy trong viện chị dâu cả Trương Tú đang quét tuyết trong sân, còn trong bếp khói bay lơ lửng mẹ Tưởng đang nấu cơm.
"Thím nhỏ." Một cô bé đầu tóc rối bời từ bên kia chạy tới, là Tưởng Tuệ Tuệ.
"Thím nhỏ có thể giúp con buộc tóc được không?" Tưởng Tuệ Tuệ cầm dây da, đôi mắt to tròn đầy chờ mong nhìn cô.
Giản Như Như đương nhiên không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của cô bé dễ thương: "Được chứ, lại đây ngồi xuống đây đi."
Tưởng Tuệ Tuệ thành thật ngồi trên băng ghế nhỏ, Giản Như Như cũng ngồi lên trên ghế cao cầm lấy lược trong tay cô bé bắt đầu chải sơ qua, tóc cô bé rất mềm mại, sờ lên rất mượt mà. Chải một hồi Giản Như Như mới hỏi: "Tuệ Tuệ muốn thím nhỏ buộc như thế nào?”
"Hừm..." Tưởng Tuệ Tuệ nhướng mắt lên suy nghĩ một hồi mới trả lời: "Con muốn hai bím tóc cao cao.”
...
Cảm ơn bạn @Yyvip đã đẩy kim phiếu :* Hôm nay mình bạo trước hai chương gửi đến các bạn, ngày mai sẽ bạo thêm hai chương sau nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.