Chương 15: Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ (Dịch)

Trong lòng suy nghĩ, Giản Mẫn không kiềm được không khỏi ho khan mấy tiếng, lúc ho cả người còn không ngừng run rẩy.

“Ai u, bị cảm rồi sao, mọi việc xong rồi thì đừng ồn ào nữa, muốn nhìn cô dâu thì đợi sau này đi, chú rể còn chưa nhìn thấy qua mặt vợ mình đâu đấy, làm sao có thể tùy tiện cho các người nhìn như vậy chứ! Đúng là một đám nhỏ hồ đồ, Tưởng Phong mau đưa vợ con vào trong nghỉ ngơi đi.”

Lúc đầu Giản Mẫn ho có tám phần là thật hai phần là giả, nhưng lúc này hình như đã làm giả thành thật rồi, ho càng ngày càng dữ dội, toàn thân cũng bắt đầu không còn sức đứng nổi nữa, nhìn thấy chân cô yếu ớt như sắp ngã xuống một bàn tay to lớn bên cạnh đã nhanh hơn dang qua đỡ lấy cô.

“Không thoải mái sao?” Tưởng Phong nhìn người chỉ cao tới ngực mình, bàn tay phía dưới cánh tay có thể cảm nhận được sự mảnh mai đó cho dù ngăn cách bởi lớp áo bông dài, hơi thở yếu ớt, thân là quân nhân nhạy bén khiến anh cảm thấy không thích hợp.

Mặc dù anh đã sớm không còn nhớ vợ chưa cưới đã định của mình trông như thế nào, nhưng từ trong lời kể của người nhà và người khác anh cũng biết được vợ chưa cưới của anh là người có cơ thể khỏe mạnh, dựa theo lời nói thì không phải yếu đuối như vậy, nhưng mà cô ấy ho dữ dội như thế này xem ra thân thể cũng không mấy khỏe mạnh như mọi người đã nói.

Giản Mẫn lúc này không có thời gian trả lời anh, Tưởng Phong cũng không quá cần câu trả lời ngay bây giờ.

“Tôi đỡ em về phòng nghỉ ngơi.” Tưởng phong nói rồi kéo cổ tay cô định rời đi,nhưng không ngờ cơ thể cô đã ngay lập tức mềm nhũn ngã vào trong ngực anh.

Giản Mẫn có chút bối rối, nhưng đôi chân cô hiện tại đã không còn chút sức lực nào để đứng dậy, thân thể này trước đây đã nằm quá lâu rồi.

“Thật xin lỗi...” Giọng nói yếu ớt, âm thanh rất nhỏ, nhưng Tưởng Phong có ngũ quan nhạy bén nên nghe thấy rất rõ ràng, đồng thời cũng đã khẳng định được người vợ mà mình mới lấy về cơ thể thật sự không được mấy khỏe mạnh.

Cánh tay mạnh mẽ hơi động đậy, đem người nhỏ nhắn ôm vào trong lòng, nửa dìu nữa ôm đi vào trong phòng, có người nhìn thấy bọn họ ở đó ôm nhau liền trêu chọc anh nóng vội đợi không nổi nữa muốn động phòng rồi, Tưởng Phong cũng chỉ cười nhạt một tiếng, đem người vào phòng với vẻ mặt không biểu cảm.

Giản Mẫn không chút sức lực dựa vào mép giường, làm cho khăn trùm đầu bám sát che kín hết cả khuôn mặt. Tưởng Phong nhìn một chút, cuối cùng trực tiếp đưa tay vén lên làm lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cùng với đôi mắt hạnh phím đỏ long lanh.

Tưởng Phong ngây ngốc trong giây lát, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đây là vợ của anh đây sao?

Ở một góc trong trái tim anh, dưới sự nung nấu của thời gian hình ảnh trong suy nghĩ vốn chỉ còn lại hình dáng mờ mờ ảo ảo, tại giờ phút này lại cùng với người trước mặt hòa hớp với nhau, khắc sâu rõ ràng trong tim anh.

Cô gái trước mắt thế mà lại không khác biệt quá lớn đối với người vợ trong lòng anh hay tưởng tượng trước đây.

Mỗi người đàn ông khi còn trẻ đều có ảo tưởng đẹp đẽ về người bạn đời trong tương lai của mình, Tưởng Phong cũng không ngoại lệ.

Khi 18,19 tuổi người vợ lý tưởng trong lòng của anh là một người có thân hình nhỏ nhắn, có thể để anh ôm trọn người vào trong lòng. Đương nhiên da dẻ không thể không trắng trẻo, suy cho cùng không có ai sinh ra lại thích da đen vàng, mắt ngấn nước, muốn miệng nho nhỏ, tổng kết lại một câu chính là lớn lên muốn xinh đẹp, lanh lợi, tính nết thùy mị.

Vốn dĩ loại mộng tưởng phù phiếm khi còn trẻ này đã sớm dần dần phai nhạt theo thời gian, cuộc đời là quân nhân mười mấy năm đã khiến anh từ lâu không còn mơ những giấc mơ viễn vông đó nữa. Anh quyết định quay về kết hôn, đã sẵn sàng chấp nhận thực tế, sau này sẽ cùng với vợ của mình tôn trọng nhau, bình thường trải qua một đời toàn vẹn.

Không ngờ tại ngày kết hôn hôm nay lại có thể giúp anh ở trong thực tại thấy được người trong mộng tưởng của mình, vốn dĩ bóng hình đã trở nên mờ ảo bây giờ lại trở nên càng thêm rõ ràng và đậm sâu.

Tình yêu sét đánh thì ra chính là như vậy.

Tất cả những nghi hoặc và bất thường trước đây, tại giây phút này Tưởng Phong đều đã hoàn toàn không để ý nữa, bất kể cuối cùng có làm sao đi nữa thì hôm nay anh cũng đã cưới cô rồi, vậy thì cô chính là vợ của anh.

“Phương Phương.”

Ngoại trừ khi còn nhỏ, Tưởng Phong chưa thấy qua mặt của vị hôn thê, nhưng tên anh vẫn biết.

Giản Mẫn…

Cô nên làm sao đây? Hay là hiện tại cứ nói ra hết vậy.