Cảm ơn @Yyvip đã đẩy kim phiếu, chương bạo gửi đến mn :D
...
Bên này một nhà họ Giản lo lắng chờ đợi, còn bên kia Giản Mẫn vẫn đang trên đường đi thì lại cảm thấy bản thân sắp bị đông lạnh gần chết rồi.
Ở trong kí ức của cô chỉ có lúc còn nhỏ mới thấy qua tuyết lớn như vậy, ngày lạnh như vậy, sau khi lớn lên thì chưa từng thấy qua lần nào nữa.
Thân thể này lại vô cùng yếu ớt một chút lạnh thôi liền không chịu nỗi, Giản Mẫn vẫn chưa ra khỏi làng Đại Dao đã bị đông lạnh đến quên cả sợ hãi, cả người đều thành thực gián chặt vào trên lưng Tưởng Phong.
Người này không hổ là quân nhân, trên người hỏa khí thật lớn, cách một lớp áo bông dày còn có thể xuyên qua truyền sang cơ thể Giản Mẫn.
“Lạnh lắm sao?”
Giản Mẫn đang lặng lẽ luồn đôi tay vào trong tay áo bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo, cả người trong nháy mắt cứng đơ, do dự nên trả lời hay là giả vờ không nghe thấy?
“… Ừm.” Cuối cùng Giản Mẫn điều hòa lại một chút, trả lời bằng một từ duy nhất.
Tưởng Phong trước mặt không biết có nghe thấy hay không, đôi tay rắn chắc hơi động đậy nắm chặt lấy chân của Giản Mẫn hơn, bàn tay to lớn nóng bỏng làm cho Giản Mẫn không được tự nhiên nhanh chóng muốn né tránh.
“Đừng nhúc nhích” Tưởng Phong lại lên tiếng, Giản Mẫn liền thành thực không dám nhúc nhích, kế tiếp Tưởng Phong dường như ra hiệu nói gì đó với người bên cạnh, rất nhanh đã có một người đi tới mở cái gì đó ra, sau đó Giản Mẫn liền không còn cảm thấy tuyết rơi trên người mình nữa, lúc này cô mới nhận ra thứ được mở ra trước đó có lẽ là một cái ô.
Không ngờ tới người này trông lạnh lùng, cứng rắn như vậy lại rất biết quan tâm người khác, xem ra không quá khó hòa đồng như vẻ ngoài của anh ta, uhm, lớn lên thật không tồi.
Không biết là sau này phát hiện mình không phải là người mà anh ta muốn lấy làm vợ sẽ như thế nào, liệu sẽ nổi trận lôi đình, hay là đâm lao phải theo lao như nhà họ Giản kỳ vọng? Bản thân cô lúc đó nên làm gì đây?
Giờ phút này Giản Mẫn vẫn như cũ nghĩ không thông việc bản thân vốn đang là một hồn ma dã quỷ, tại sao lại có thể bị lôi kéo đến thân thể người khác như hiện tại.
Nếu vậy Giản Như Như hiện tại đang ở đâu, đã chết hay là vẫn tồn tại trong cơ thể này? Bản thân cô tại sao lại đến thời đại này, không lẽ là vì phải nhờ vào thân thể của Giản Như Như trọng sinh sao?
Đối mặt với gió và tuyết, Tưởng Phong một đường cõng người đến thôn nhà họ Tưởng. Vừa đến nhà, một đoàn hàng xóm và họ hàng đã vây quanh muốn xem cô dâu, đợi đến khi thấy được cô dâu thế mà lại đội khăn trùm đầu, có người liền không nhịn được mà bật cười.
“Thôn Đại Diêu vẫn còn giữ mấy cái tập quán cũ này sao?”
“Tưởng Phong, đã nhìn thấy vợ của cậu trông như thế nào chưa? Có xinh đẹp hay không?”
“Tôi biết con gái nhà họ Giản, người khác đều nói cô ấy lớn lên bộ dạng trông cũng khá đẹp, xứng đôi với anh trai nhà họ Tưởng chúng tôi.” Một nhóm thanh niên trạc tuổi Tưởng Phong vây quanh Tưởng Phong tạo thành một mớ hỗn độn, lúc này một người phụ nữ trung niên gầy gò mới đi tới dẹp đám đông, vẻ mặt tươi cười nhìn toàn thân màu đỏ của cô dâu.
“Mau, mau, mau. Đừng đứng ngây ra ở đó nữa, trời lạnh như thế này muốn làm người đông cứng hết rồi, còn có người nào đi hỏi xem giờ lành đã đến chưa? À mà khoan, trước tiên để người vào trong phòng sưởi ấm trước đã.”
“A! Dì lớn, ông chú nói đã đến giờ rồi, hiện tại vừa vặn đúng, bây giờ có thể bái đường được rồi.”
“Vậy thì nhanh lên, mọi người tránh ra chút...”
Chân Giản Mẫn vừa chạm đất đã bị người kéo đi vừa dập đầu vừa quỳ, vào trong nhà còn phải kính trà, vì đội khăn trùm đầu cho nên cô vẫn luôn nhìn không rõ hẵn là cha mẹ của Tưởng Phong.
Giản Mẫn che miệng ho khan, bản thân cơ thể này nếu không phải nhờ vào linh lực cô dưỡng ra được khi còn làm quỷ, thì có lẽ đã không thể chịu đựng nổi khi bị quằn quại như này rồi. Nhưng mà, cho dù là như thế đi nữa thì bây giờ Giản Mẫn cũng sắp chịu không nỗi nữa rồi.
Sau khi tất cả mọi việc đã xong xuôi, mấy người trong phòng liền ngay lập tức xôn xao muốn xem cô dâu, Giản Mẫn có chút căng thẳng túm lấy góc quần áo, nghĩ đến nếu như lộ diện ở đây, người đã gặp qua chắc chắn sẽ biết cô không phải là Giản Phương Phương, đến lúc đó sẽ trở thành trò cười lớn. Cô nghĩ vẫn là đợi lát nữa cùng với Tưởng Phong ở chung một chỗ chỉ có hai người nói ra sẽ tốt hơn, lúc đấy cũng có thể tìm được một lý do để hòa hoãn.