“Con gái nghe lời nào!" Lưu Thuý Vân đè vào tay cô, Giản Mẫn giãy giụa một chút nhưng lại phát hiện thân thể này căn bản không có chút sức lực nào, cũng chính vào lúc này cô mới cảm nhận được bản thân mình chân thực một chút.
Cô thế mà lại nhập thân lên thân thể của Giản Như Như con gái thứ hai nhà họ Giản, vậy Giản Như Như thật sự đang ở đâu?
“Con gái a.” Lúc này cha Giản vẫn luôn không nói lời nào bỗng bước đến, nắm lấy cánh tay Giản Mẫn, nghẹn giọng nói: “Là cha có lỗi với con, cha không có bản lĩnh, khiến con chịu bao nhiêu đau khổ…”
“Ông nó!” Lưu Thuý Vân nhìn một cái là biết cha Giản muốn làm lộ chuyện, cho nên nhanh chóng ngăn ông lại, cha Giản nhìn bà ta một cái, mắt đỏ lên khẽ gật đầu rồi ổn định lại tinh thần một chút mới nói tiếp: “Cha không có suy nghĩ gì khác, chỉ hi vọng sau này một đời của con sẽ được tốt hơn, có thể được mạnh khoẻ cùng với Tưởng Phong sống hoà hợp với nhau.”
Cha Giản nhìn về phía Tưởng Phong vẫn luôn đứng im ở bên cạnh, trong đôi mắt vẩn lên sự áy náy, có điều sau đó đã bị ông nhanh chóng che giấu đi.
Kế tiếp ông kéo tay Tưởng Phong và Giản Mẫn đặt lên nhau, khi tay hai người chạm vào nhau thì cả hai đột nhiên đều cảm thấy có chút kinh ngạc, đối với cái chạm tay này mà nói Giản Mẫn có chút sợ hãi đến run rẩy.
Lại nghĩ đến người này vừa rồi còn doạ linh hồn của mình sợ đến bay ra xa, trong lòng có chút sợ hãi.
“Tưởng Phong à, đứa con gái này của ta sức khỏe yếu, sau này con chăm sóc cho nó nhiều hơn nhé.” Không để ý đến Lưu Thuý Vân ở bên cạnh không ngừng ra ám hiệu, cha Giản tiếp tục nói: “Sau khi kết hôn nếu con gái cha có chỗ nào không tốt, hoặc là… phạm sai lầm gì đó thì cũng hi vọng con có thể bao dung cho nó một chút, nếu không được thì có thể đến tìm cha nhất định không được trách mắng nó, tất cả đều là cha và mẹ con làm chủ, có sai cũng là do hai vợ chồng già chúng ta sai…”
Lưu Thuý Vân đứng bên cạnh rất sốt ruột, nhìn thấy lông mày của Tưởng Phong cau lại trong lòng liền chột dạ, sợ rằng Tưởng Phong sẽ nghi ngờ điều gì đó liền nhanh chóng chen vào lời nói của cha Giản.
“Được rồi, cha nó à ông nói nhiều lắm rồi, ông không nỡ xa con gái thì cũng không nên làm chậm trễ con rể đón dâu chứ, chậm trễ thì sẽ qua giờ ngọ mất, còn phải quay về để bái đường nữa nhanh lên nhanh lên, Thiết tử nhanh chóng cõng em gái con bước qua cửa đi.”
Giản Thiết Đống không nói câu nào đi đến cõng em gái lên lưng mình, sau đó từng bước đi qua sân.
Lưu Thuý Vân đi ngay bên cạnh cẩn thận quan sát chiếc khăn voan cài trên đầu Giản Mẫn, mặc dù trước đó đã dùng trâm cài cố định rồi, nhưng hôm nay gió quá to luôn sợ không cẩn thận sẽ bị bay mất.
Một người hàng xóm đến xem náo nhiệt đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Chị Lưu, bây giờ xã hội hiện đại rồi, kết hôn không cần khăn che mặt nữa, tại sao nhà chị vẫn dùng khăn cài đầu vậy?
“Đúng vậy đúng vậy a, không lẻ là do con gái cả nhà chị quá xấu sợ gả đi không thành đấy chứ?” Có người hỏi đến, mọi người liền nhao nhao lên theo.
Lưu Thuý Vân đối với những người đến góp vui này chỉ cười cười vài tiếng: “Con gái tôi quanh đây đều có rất ít người có thể so sánh được, làm sao có chuyện xấu được. Chẳng phải mấy ngày nay trời trở lạnh sao, tối hôm qua lại căng thẳng quá mà nghỉ ngơi không được tốt, khi tỉnh dậy thì bị cảm lạnh rồi, tôi sợ nó nhiễm lạnh nên chuẩn bị cái khăn che mặt này để tránh gió.
Mọi người nghe thấy có người bĩu môi không tin, cũng có người gật đầu tin tưởng, dù sao chỉ mới nói một vài câu nói qua loa Giản Thiết Đống đã cõng Giản Mẫn từ nhà chính ra đến cổng lớn, phần đường còn lại chính là chủ rể phải cõng tiếp.
Hai năm trở lại đây kết hôn toàn dùng xe đạp để đón cô dâu, nhà họ Tưởng cũng đã chuẩn bị rồi, nhưng đáng tiếc là hôm nay thời tiết không đẹp, hôm nay kết hôn thì trời rơi đầy tuyết trên đường đều bị đóng băng cả rồi, đạp xe đạp sẽ rất trơn.
Cho nên lúc Tưởng Phong bước đến đón người xong thì trực tiếp cõng người đi luôn, dù sao thôn nhà họ Tưởng ở cách thôn Đại Dao đi bộ cũng không đến một tiếng đồng hồ, tuyết rơi làm con đường trơn trượt cùng lắm cũng là đi mất một tiếng rưỡi sẽ đến.
Giản Mẫn từ trên lưng Giản Thiết Đống bị đổi sang lưng của một người nào đó rộng lớn hơn, biết được người đó là ai Giản Mẫn động cũng không dám động, trong tiếng pháo nổ tách tách ở nhà họ Tưởng, một đoàn người nhà nhà họ Tưởng cõng cô dâu mới rời đi.
Thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người, hàng xóm xung quanh đến tham dự cũng chầm chậm tan dần, người nhà họ Giản mới đóng cửa quay trở vào nhà.
Chuyện này đối với họ mà nói chỉ là mới bắt đầu thôi, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm, lỡ như Tưởng Phong không thích con gái thứ hai sẽ không giữ người ở lại qua đêm, trước bữa tối sẽ có kết quả thôi.