Chương 12: Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ (Dịch)

“Việc hôm nay thành hay không cũng sẽ liên quan đến hạnh phúc cả đời của em gái con, phận làm anh trai thì phải biết thương lấy em gái mình.” Lưu Thuý Vân nói xong liền chỉnh lại khăn voan cài trên đầu con gái, che đi khuôn mặt thật cẩn thận, chiếc váy cưới dáng suông mặc trên thân hình nhỏ nhắn, thật sự có thể che đi vài phần mỏng manh yếu đuối của con gái thứ hai.

“Đi mở cửa đi.”

Giản Thiết Đống mím chặt môi, đi đến mở cửa phòng ra, bông tuyết rơi phủ kín mặt sân, trong sân đều là người trong thôn và người thôn bên cạnh đến để xem náo nhiệt.

Ở bên cửa lớn đoàn người thân của nhà họ Tưởng bao quanh lấy một người cao lớn đứng ở giữa, là một người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh.

Giản Thiết Đống liếc mắt đánh giá Tưởng Phong, dung mạo thật anh tuấn, thân hình anh ta so với mình xem ra rất rắn chắc, bước đi trên đường so với người bình thường rất không giống nhau, tóm lại dù thế nào cũng không thể so sánh được với anh ta, chính là cảm thấy cả người anh ta phát ra một khí chất rất mạnh mẽ, nếu như người này thật sự chấp nhận em gái của mình, có anh ta chăm sóc em gái nhất định sẽ rất tốt.

Giản Thiết Đống từ khi biết cha mẹ mình để em gái thứ hai gả thay thì trong lòng vẫn luôn rầu rĩ không vui vẻ nổi, lúc này càng không thể có thêm chút kỳ vọng thay đổi nào, chỉ vọng em gái thứ hai của mình sẽ có một kết quả tốt đẹp, hạnh phúc bình an cả một đời.

Giản Mẫn nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước, mắt nép vào sau cánh cửa xem hôn lễ của thời đại này.

Lúc cửa mở ra sắc trời có chút u ám, chú rể một thân uy nghiêm bước đến, Giản Mẫn nhìn một cái liền biết người này không đơn giản, toàn thân giống như ma quỷ thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sát khí trên người anh ta.

Người này nhất định đã từng nhìn thấy máu.

Phát hiện được điều này, cho dù khuôn mặt anh có đẹp đi chăng nữa cô cũng không thể đánh giá cao nó, với trạng thái là một linh hồn cho nên khi đối với chính khí quân nhân này Giản Mẫn theo bản năng có chút sợ hãi, lặng lẽ lùi về phía sau tính toán sẽ quay về phòng tránh xa sát khí này một chút.

Trong hội trường một vài hàng xóm thân thiết và họ hàng đã bắt đầu chúc mừng, nói những lời tốt lành chúc phúc. Còn có một số người to gan không sợ khuôn mặt lạnh lẽo của chú rể, không ngừng khen chú rể anh tuấn, nhất thời còn có người chúc cái gì mà trai tài gái sắc hợp duyên trời định, yêu thương nhau đến đầu bạc, sớm sinh quý tử trăm năm hoà hợp, có thể nghĩ ra được câu gì hay liền đêm ra chúc hết, trong sân cũng vì thế mà trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Lưu Thuý Vân bị mọi người vây xung quanh, cảm thấy đời này trừ cái ngày bản thân lấy chồng, đây là lần đầu tiên bị nhiều người vây quanh bà như vậy, nghe mọi người không ngớt lời ca tụng nhất thời trong lòng vui sướng đến tột cùng, cho nên không chú ý đến cô dâu đang dựa bên cạnh mình đang không ngừng run rẩy, ho từng tiếng từng tiếng yếu ớt, một trận gió tuyết thổi bay voan cài trên đầu, để lộ ra quai hàm nhợt nhạt và đôi môi bị nhuộm đỏ, đi một vòng quanh hội trường rồi lại quay trở lại gian chính giữa.

Lúc này Giản Mẫn đàn ở trong phòng đột nhiên cảm thấy điều gì đó không đúng, tim và đầu óc cô bỗng nảy lên một cái rồi bắt đầu đập nhanh kịchliệt, tiếp đó không hiểu vì lý do gì một lực hút vô cớ kéo chặt lấy Giản Mẫn, đợi đến khi cô tỉnh táo lại thì đã nhìn thấy trước mắt một mảng phiêm phiếm hồng, trong khi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cô đã cảm nhận được tay mình đang bị ai đó kéo đi, sau đó bên tai truyền đến tiếng gọi của Lưu Thuý Vân.

"Con gái, hôm nay con đã lấy chồng rồi, cha mẹ sẽ không thể ở bên cạnh chăm sóc cho con được nữa, những ngày tháng sau này con phải giúp chồng dạy dỗ con cái, tôn trọng chồng con, phải làm tốt bổn phận của một người vợ, có chuyện gì cũng phải bàn bạc với chồng con, vợ chồng trẻ các con hoà hợp hạnh phúc người làm cha mẹ như chúng ta cũng thấy an lòng rồi.”

Giản Mẫn nghe xong, cúi thấp đầu nhìn quần áo trên người mình, sau đó trong lòng hoảng loạn đến không biết phải nói gì.

“Con không phải...” Giản Mẫn đưa tay muốn kéo voan cài tóc xuống.

Mới vừa rồi cô còn nhìn cô gái này bị gả thay, thế mà bây giờ cô và cô ấy lại hợp thành một thân thể với nhau. Nếu đã như vậy cô không thể làm ngơ được, cô không muốn bị gả đi một cách hồ đồ như vậy.