Chương 16: Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ (Dịch)

Cảm ơn bạn @letruc126 đã đẩy 20kim phiếu, hôm mình bạo thêm 2 chương gửi đến mn ạ ^^

...

“Tôi, không phải.”

Giản Mẫn tựa vào bên giường, chống đỡ cơ thể, không để bản thân ngã xuống nhưng đôi mắt vẫn luôn nghiêm túc nhìn Tưởng Phong.

Trong lòng không ngừng kích lệ bản thân không có gì phải sợ cả, cô bây giờ đã không còn là ma quỷ nữa, cô là người anh cũng là người, tất cả mọi người đều như nhau có gì phải sợ chứ.

“Cái gì” Tưởng Phong Không hiểu, thân thể rất chủ động ngồi gần lại bên cạnh Giản Mẫn, nhìn vào đôi mắt ửng hồng và gương mặt trắng bệch, có chút lo lắng.

“Em bị ốm rồi phải không?” Nhớ lại trước khi ra khỏi nhà họ Giản có nghe người ta nói con dâu bị ốm.

“Cơ thể tôi… khụ khụ, không… không khỏe” Lúc nãy ho quá dữ dội, bây giờ cổ họng Giản Mẫn ngứa và đau, nói một câu cũng khó chịu.

Ở trước mặt người mình thích, Tưởng Phong không còn thờ ơ, điềm tĩnh như trước được nữa mà tay chân đã luống cuống khi nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt nước mắt vì ho của Giản Mẫn. Đến khá lâu sau anh mới nhớ đến phải đi rót một cốc nước ấm bưng lại, cũng không cần Giản Mẫn tự động tay anh đã trực tiếp đưa đến môi cô.

Giản Mẫn đang khó chịu nên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp uống luôn. Nước ấm theo cổ họng chảy xuống, Giản Mẫn cảm thấy dễ chịu hơn chút rồi.

“Cảm ơn”

“Không cần khách sáo, em là vợ của anh, chăm sóc em là việc nên làm mà” Tưởng Phong đem ly trà để trên bàn, sau đó quay lại tiếp tục ngồi xuống bên cạnh Giản Mẫn, bàn tay to không thành thật tiến lên kéo lấy đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại.

“Tôi không phải là vợ của anh, người mà anh muốn lấy là chị của tôi Giản Phương Phương, tôi là Giản Như Như.”

Ngón tay Tưởng Phong đột nhiên cứng đờ.

“Em là con gái thứ hai nhà họ Giản”

“Đúng, tôi là Giản Như Như, chị tôi không nguyện ý gả cho anh nên đã chạy trốn rồi.”

Tưởng Phong chau đôi mày, trong lòng nghi hoặc hỏi” Chị em không nguyện ý gả qua đây, tại sao em lại nguyện ý?”

Giản Mẫn sớm đã nghĩ ra nên nói như thế nào rồi, vì vậy lúc này lời nói rất trôi chảy:”…Tôi không biết, trước đó mẹ chỉ nói với tôi là mặc áo cưới gả cho người khác, khụ khụ, tôi rất là vui, …khụ …”

Giản Mẫn lại bắt đầu ho, dường như đem phổi ho ra ngoài bộ dạng rất đáng thương, Tưởng Phong nhìn cô như muốn thay cô chịu sự đau thương và khó chịu này, anh đưa tay lên lưng cô trấn an “Đừng vội, từ từ nói.”

“ Cảm ơn” Giản Mẫn nở một nụ cười , bắt đầu cảm thấy người này không tồi, làm chồng có lẽ sẽ hết lòng với vợ, chỉ là như vậy mà ngắt lời cô có chút không thể nói tiếp được nữa, may mà Tưởng Phong là người khôn ngoan.

“Sau đó thì sao?”

“... Thân thể tôi không được tốt, vốn nghĩ là sẽ không có ai nguyện ý lấy tôi, bây giờ có người nguyện ý lấy vì vậy tôi rất vui cho nên không hỏi nhiều, không ngờ vừa nãy ở ngoài nghe người khác nói chuyện tôi mới biết anh là Tưởng Phong. Anh vốn là làm anh rể của tôi, nhưng mà chị tôi hai ngày trước đã bỏ nhà trốn đi rồi, cuộc hôn nhân này nên thôi đi, tôi cũng không biết tại sao tôi lại đến nhà anh chắc có sai lầm mất rồi, khụ khụ…”

Nghe xong những chuyện này, Tưởng Phong làm sao có thể không nghĩ tới chuyện này có vấn đề, bên nhà họ Giản căn bản không nói là muốn hủy hôn lễ, sự việc Giản Phương Phương bỏ nhà chạy trốn anh bên này căn bản không nghe được thông tin gì.

Cô gái trước mặt này có lẽ sẽ không nói dối, sẽ không có cô gái nào đùa với chuyện hôn nhân đại sự của mình.

Tưởng Phong nghĩ một lúc, nhớ lại đúng thật là vợ chưa cưới của mình có một cô em gái thân thể ốm yếu nhiều bệnh tật.

Thảo nào trông cô ấy thân thể không khỏe, hóa ra là em gái, còn có trước đây lúc ở nhà họ Giản nhìn thấy bộ dạng kỳ quái của người nhà họ Giản cùng những lời cha Giản nói khi đó, bây giờ cô dâu lại từ cô chị biến thành cô em xem ra tất cả những lời cô vừa nói đều đúng rồi.

Dự cảm kì lạ trong lòng của mình cuối cùng đã nhận được giải đáp, nhưng Tưởng Phong hiện tại lại muốn từ chối câu trả lời này.

“Những thứ khác như thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ biết hôm nay người Tưởng Phong tôi lấy là em, cho dù em là Giản Phương Phương cũng được, Giản Như Như cũng được, em chính là người vợ xinh đẹp mà tôi đã cưới, là vợ, là con dâu đã kính trà nhà họ Tưởng tôi.”

“ Nhưng mà…”

“ Không nhưng nhị gì cả, em nói là em ở bên ngoài nghe người ta nói chuyện mới biết là gả cho tôi, nếu như lúc đó em mở miệng nói là nhầm người rồi thì có lẽ vẫn còn đường lui, còn bây giờ đã bái cao đường vào động phòng rồi, mọi thứ đã thành muộn màng. Lúc này em về nhà, mặc dù chúng ta còn chưa làm gì cả, nhưng người khác cũng sẽ nói em đã không còn trong sạch, không bằng hãy cứ như vậy đi.”

Người này sao lại như vậy a? Là ý gì đây?