Trong một phòng học giành cho lứa học sinh năm đầu của hoàng gia học viện, gọi là phòng học nhưng được bố trí theo kiểu giảng đường. Abyss nhìn vào tình trạng trống trải xung quanh chỗ ngồi của mình mà cười khẩy:
“ Ha… xem ra cuộc nói chuyện hồi sáng doạ sợ không ít người, thế mà chẳng tên nào dám ngồi cạnh mình hết! ”
Vừa dứt lời thì một mỹ thiếu nữ đã đi đến dãy bàn của hắn, cất tiếng chào hỏi rồi ngồi vào vị trí bên cạnh Abyss, đối xứng với chỗ ngồi của Khinh Doanh.
Không phải ai xa lạ mà là người Abyss đã quen biết, Veronica Giselle Redgrave, trưởng nữ nhà công tước Redgrave, một nhân vật nữ phản diện trong nguyên tác.
“ Warboar thiếu gia, tôi ngồi đây không có vấn đề gì chứ ? ” - Veronica lễ phép hỏi.
“ Giselle tiểu thư, cứ tự nhiên. Ừm… nhưng ta tưởng cô sẽ ngồi cạnh chỗ của Klaus chứ ? ” - Abyss liếc về một góc giảng đường chỗ hoàng tử Klaus và đồng bọn.
“ Tôi cũng muốn, nhưng việc này sẽ khiến điện hạ không thoải mái ? ” – Veronica đắng chát trả lời.
“ Ừm hửm~ ” – Abyss gật gù.
Nhìn điệu bộ thấu hiểu theo kiểu nhìn mãi thành quen của hắn khiến Veronica có chút xấu hổ.
Nhận ra sự khó xử của nàng, Abyss nhanh chóng chuyển đề tài:
“ À phải rồi, tính ra đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhỉ ? Doanh, đây là Veronica Giselle Redgrave, tiểu thư nhà công tước ta hay kể với em. Giselle tiểu thư, đây là hầu gái thiếp thân của ta, Khinh Doanh, nếu thấy khó phát âm quá thì gọi nàng là Jean Juan cũng được ! ”
“ Rất hân hạnh được quen biết, Juan… nữ sĩ ! ” – Veronica thoáng ngập ngừng trong xưng hô.
Khinh Doanh cũng lịch sự đáp lại lời chào.
“ Warboar thiếu gia, ngài dường như ưa thích vẻ đẹp mộc mạc nhỉ ? ” – Veronica buộc miệng rồi mới nhận ra câu hỏi của mình có hơi khiếm nhã.
“ Vẻ đẹp mộc mạc ?... Gì cơ ? ” – Abyss khó hiểu.
Nhìn lại, hắn thấy Khinh Doanh đang chỉnh lại gọng kính, mỉm cười nói khẽ: “ Em đã bảo nó có hiệu quả mà ! ”
Cuộc trò chuyện của cả ba cứ thế tiếp tục, cũng chẳng có gì khó xử trong giao lưu giữa Veronica và Khinh Doanh. Câu ngạn ngữ “quý tộc phương Nam hơn ba cấp” trở thành thường thức ở vương quốc này không phải nói suông, một hầu nữ của thiếu chủ nhà Warboar hoàn toàn có thể nói chuyện ngang hàng với một thiên kim nhà công tước.
Veronica cũng rất nhanh nảy sinh thiện cảm với Khinh Doanh qua cuộc trò chuyện, trừ ngoại hình có hơi mờ nhạt so với mong đợi, Khinh Doanh đáp ứng gần như hoàn mỹ trông chờ của nàng với một hầu cận của gia tộc cổ lão quyền lực bậc nhất Thần Toạ này.
Nhưng cũng vì vậy mà nàng trở nên khó hiểu, Veronica không nghĩ người như Khinh Doanh sẽ không nhận ra sai lầm của việc nàng có mặt tại phòng học này, thứ có thể bị kẻ có tâm bắt bẻ để làm xấu mặt nhà bá tước.
Giữa cuộc trò chuyện, cảm thấy không khí xa lạ của đôi bên đã qua, Veronica chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở, đáng tiếc, ngại cái gì là cái đó tới.
“ Thứ lỗi vì đã cắt ngang cuộc đối thoại, nhưng vị nữ sĩ này, tiết học của chúng ta sắp bắt đầu rồi, không phải cô nên chuẩn bị rời đi rồi hay sao ? ” – Kẻ lên tiếng là một nam sinh vừa đi tới chỗ cả ba, đối tượng câu nói hắn nhắm vào chính là Khinh Doanh.
“ Quý tử nhà Soros sao ? ” – Veronica thầm gọi ra danh tính kẻ gây sự.
Đó là một tên nhóc quý tộc có dáng người mảnh khảnh, mái tóc màu xám tro xen lẫn sắc xanh lục, đôi mắt dài hẹp tạo ra một khí chất khắt khe không hợp với độ tuổi. Cũng như không khí bản thân sở hữu, lời nhắc nhở hắn vừa nói ra nghe cứ như đang chất vấn vậy.
Và phiền phức là điều mà hắn đang chỉ trích lại hợp lí, đây là tiết học dành cho những đối tượng là người thừa kế của quý tộc vương quốc, vậy nên dĩ nhiên là Khinh Doanh không có trong danh sách học viên.
Thậm chí, nhằm ít nhiều xoá bỏ khoảng cách giai cấp và tạo bầu không khí giao lưu cởi mở, những hầu cận như Khinh Doanh cũng được nhắc nhở không cần có mặt tại đây. Tỉ như những nữ tùy tùng của Veronica dù cũng là thành viên học viện vẫn không có mặt tại lớp này.
Thực tế thì những tiết học dạng này không nhiều, nên chúng cũng đặc biệt bị chú ý. Hơn nữa, dù gì thì Abyss cũng mang tiếng là học sinh thí điểm cho kế hoạch “thế hệ vàng”, hành vi bỏ qua phép tắc rõ ràng như vậy đúng là dễ dàng bị bắt bẻ.
Là một gia đình công tước có tiếng nói trong tòa án hoàng gia, cũng đồng thời nổi danh với sự hà khắc trong lễ nghi và phép tắc bất kể với mình hay người ngoài. Dù hành động này đến từ ý định của bản thân hay có sự giật dây từ ai khác, việc công tử nhà Soros đứng ra chỉ trích đúng là khá hợp lý.
----------------------------------
Vụ việc này nhanh chóng thu hút sự chú ý từ phần còn lại của lớp học, đa số ánh mắt trong đó là chờ xem trò vui.
Nhưng Abyss thì chẳng thèm bận tâm, hắn còn bật cười nói với Khinh Doanh:
“ Ha ha… mấy cái phiền phức vặt này tới sớm hơn ta nghĩ. Doanh à! Đây cũng là một trong những hệ quả của sự chia rẽ đang diễn ra ở đất nước này đó.
Bất kể là chó kinh thành hay thổ hoàng đế, làm được quá lâu, đám con cháu quý tộc như hắn đều thiếu khuyết trầm trọng nhận thức toàn cảnh về vương quốc này.
Nói thì hơi tự cao, ta khá chắc trưởng bối của toàn bộ học viên lớp này trước khi đưa chúng vào đây đều đã nhắc nhở chúng đừng chọc vào Warboar. Nhưng xem ra hiện giờ, mấy thế lực bên ngoài còn tôn trọng chúng ta hơn người trong nước. ”
“ Đừng có làm lơ ta… Lúc nào cũng thốt ra những lời lỗ mãng vô tội vạ như vậy, ngươi không cảm thấy mình đang làm xấu mặt danh dự của gia tộc hay sao ? ” – Tên thiếu gia nhà Soros nổi giận.
Abyss lúc này mới chịu nhìn thẳng vào hắn:
“ Nhóc, xem ra mấy lời lúc nãy của hiệu trưởng cũng có chút tác dụng, vẫn có vài tên học viên dám thẳng thắn đứng ra bày tỏ chính kiến. Cũng tốt, mục đích của ngôi trường này là vậy mà.
Có điều… ngươi dường như bỏ ngoài tai lời ta nói thì phải. Trực tiếp khiêu khích ta như vậy, ngươi chuẩn bị tốt tâm lý chứng kiến gia tộc mình bốc hơi rồi chứ ? ”
Thái độ đáp trả nặng nề ngoài mong đợi của Abyss lập tức khiến tên nhóc quý tộc giật bắn người, nhưng vẫn cố ngoài mạnh trong yếu đe dọa:
“ Warboar thiếu gia, ta khuyên ngài hãy thận trọng hơn trong lời nói của mình. Trong lớp học này, thái độ không coi ai ra gì ngài vô tâm thể hiện hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến sự hòa hoãn tốt đẹp giữa phương Nam và phần còn lại của vương quốc mấy năm nay đấy. ”
Abyss ngao ngán nhìn tên quý tộc như nhìn một thằng đần:
“ Xem ra ngươi vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Được rồi, dỏng tai lên mà nghe cho kỹ…
Ta, Abyss King Warboar, muốn tiêu diệt gia tộc của ngươi. ”
Lời tuyên bố vang lên như một quả bom oanh tạc giữa phòng học, khiến toàn bộ học viên kinh hãi bật người đứng dậy.
“ Điên rồ! Hắn thật sự lấy danh nghĩa của bản thân nói ra câu đó ! ” – Đây là suy nghĩ chung của những người thừa kế có mặt ở đây.
Đúng vậy, với cái tên Abyss King Warboar được nói ra, đây không còn đơn thuần là khiêu khích hay đe dọa, nó thật sự là một lời tuyên chiến.
Hoàng tử Klaus phẫn nộ muốn bước ra nhưng bị nắm tay giữ lại, tùy tùng thân cận lắc đầu ra hiệu, nhắc nhở hắn đừng nên nhún tay vào chuyện này.
Tên công tử nhà Soros thì tái xanh mặt, không hiểu vì sao sự việc lại đột ngột chuyển biến nghiêm trọng như vậy.
“ Đừng có đùa! Ngươi… ngài… đột ngột nói ra thứ như vậy, ngài nghĩ nhà Warboar và hoàng tộc sẽ cho phép hay sao? ”
Abyss vuốt cằm ngẫm nghĩ:
“ Ngươi nói cũng đúng, nhà ta thì không vấn đề gì, nhưng cũng phải nghĩ cho quốc vương thúc thúc một chút. Mới sáng sớm còn khuyến khích học viên tự do phát biểu, đứa đầu tiên đứng ra đã bị diệt cả nhà thì không hay ho cho lắm. ”
Khuôn mặt tên nhóc quý tộc thoáng lấy lại chút nhan sắc, hắn cũng là ôm tâm lý này mới dám đứng ra chỉ trích Abyss.
“ Được rồi, để xem… ” – Ánh mắt Abyss lóe lên trong thoáng chốc, lần đầu tiên chăm chú quan sát tên nhóc trước mặt.
Tiểu thiếu gia nhà Soros bất giác rùng mình, một cơn hoảng hốt từ đâu vô cớ trỗi dậy. Cảm giác ngột ngạt này làm hắn liên tưởng đến buổi ra mắt đầu tiên của mình dưới danh nghĩa người thừa kế, khi phải đối mặt với vô số ánh nhìn săm soi như muốn xuyên thấu bản thân từ những người trong gia tộc.
Sau một thoáng dò xét, Abyss hướng sự chú ý đến gia huy đính trên cổ áo của đối phương.
“ Cái biểu tượng đó, ồ… hoá ra ngươi là người nhà Soros à ? ”
Những lời lẩm bẩm đó lọt vào tai tên tiểu quý tộc, bốc lên cơn giận cùng cảm giác sỉ nhục khôn tả. Hắn đến giờ mới nhận ra, Abyss chưa từng để mình vào mắt, thậm chí tới lúc này, mục tiêu mà Abyss muốn xác định cũng chỉ là gia tộc của hắn mà thôi.
Sau đó là nỗi sợ hãi tột độ khi phần nào ngộ ra Warboar là gia tộc khủng bố tới cỡ nào, khi mà người thừa kế của nó hoàn toàn thản nhiên đưa ra quyết định tiêu diệt một nhà quý tộc mà chẳng cần bận tâm đó là gia tộc nào trước đó.
Sau chiếc gia huy, Abyss dời mắt tới mái tóc của tên công tử nhà Soros, hơi nhíu mày:
“ Thú vị, dù sắc độ sai lệch khá ít,… để ý kỹ thì tóc của ngươi hình như không cùng màu với mạch chính gia tộc thì phải ? ”
Mồ hôi lạnh dần ướt đẫm sống lưng tên quý tộc, một loại sợ hãi khác đang len lỏi quanh người gã, nỗi sợ của việc bị công khai lột trần những bí mật sâu thẳm nhất từng chút một.
Cuối cùng, Abyss nhìn thẳng vào đôi mắt đang khiếp đảm của đối phương, hay đúng hơn là chỉ một bên mắt, bình thản hỏi:
“ Kính áp tròng ? Thì ra ngươi sở hữu dị đồng. Nè, có thể cho ta xem màu nguyên bản mắt trái của ngươi được không ? ”
Quý tử Soros lập tức đưa tay che đậy mắt trái, nổi sợ trong lòng hắn đạt tới đỉnh điểm, nếu không nhờ tu dưỡng từ quá trình dạy bảo nghiêm khắc, hắn chắc hẳn đã bỏ chạy rồi.
Abyss cũng chẳng đòi hỏi thêm, gật gù như đang suy ngẫm gì đó, cổ họng ngân lên vài ba giai điệu vô nghĩa. Mặc dù tiếng ngân nga khá êm tai, nhưng trong bối cảnh này nghe vào lại thấy có chút kinh dị.
Bầu không khí đè nén rốt cuộc bị kết luận Abyss thốt ra phá vỡ:
“ Là nhà hầu tước Houston sao ? Hay thật, vụ năm đó thế mà thật sự sót lại chút dư nghiệt! ”
Thiếu chủ nhà Soros mặt xám như tro tàn khi cái tên hắn không muốn nghe nhất được thốt ra. Hàng loạt những viễn cảnh thảm khốc xông loạn tâm trí, khiến thân thể hắn cứng đờ.
Không chỉ hắn, các học sinh còn lại trong giảng đường cũng vô cùng rung động. Là những đứa trẻ được giáo dục để kế thừa gia nghiệp, bất kể nhiều ít thông minh, khi cần chúng cũng sẽ chịu động não. Những thứ diễn ra nãy giờ là đủ để khiến chúng liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Mà muốn không liên tưởng cũng khó, dù gì cuộc thanh trừng đẫm máu đó diễn ra cách đây vẫn chưa quá ba năm.
“ Tên công tử đó… Không! Cả nhà Soros xong đời rồi! ” là nhận định chung của cả giảng đường.
------------------------------
“ Tôi xin lỗi! Warboar thiếu gia, làm ơn tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi! ” – Công tử nhà Soros cúi gập người cầu xin, đây cũng là phương pháp cứu vãn duy nhất hắn nghĩ ra được.
Bằng sự ăn ý chẳng cần lời nói hay cử chỉ, Khinh Doanh ưu nhã đứng dậy nhường chỗ cho Abyss bước ra.
Cái bóng lan tới trước mặt, sau đó là đôi bàn chân xuất hiện trong tầm nhìn đang cúi xuống của tên công tử Soros.
“ Không cần khẩn trương tới vậy, việc tìm ra dư nghiệt mấy năm trước là ngoài ý muốn. Khi ta nói muốn tiêu diệt gia tộc của ngươi, ta vốn cũng chẳng có ý định nhờ vả gia đình. ” – Abyss từ tốn nói.
Nhìn thấy đối phương vẫn cứng đờ người không dám nhúc nhích, Abyss hơi ngoài ý muốn:
“ Ồ ! Thế mà không có dấu hiệu thả lỏng hay thầm cười nhạo. Ngươi cũng chưa ngốc đến mức không cứu nổi ha ! ”
Thiếu gia nhà Soros đến thở mạnh cũng không dám, không đơn thuần vì gia thế, hắn thực sự đã nổi lên lòng kính sợ với nam hài chỉ trạc tuổi mình này.
Dường như hài lòng với thái độ của đối phương, Abyss cũng nổi hứng thú trò chuyện:
“ Này, ngươi biết ngoài kia có những người tiếc hận đến khóc ra máu khi không thể là một phần trong thế hệ của chúng ta chứ ? Toàn bộ người thừa kế các gia tộc trên khắp đất nước tụ tập lại dưới một mái trường. Đây là ý tưởng có thể chân chính định hình lại tương lai của cái vương quốc này đấy.
Mọi mối liên kết và quan hệ chúng ta tạo dựng trong ngôi trường này, những chuẩn mực cùng giá trị quan chúng ta cộng đồng thừa nhận, cho đến những phân bậc hay quy tắc ngầm kèm lợi ích từ nó mà ta và ngươi tranh thủ được… Tất cả mọi thứ đều sẽ trở thành nền tảng thống trị cho Thần Toạ vương quốc trong tương lai.
Ta không biết ngươi hành động như vậy vì mục đích gì, cũng chẳng quan tâm. Nhưng ngươi nhận thức rõ rủi ro lẫn hậu quả cho quyết định của mình chứ ? ”
“ Tôi… tôi… ” –
“ Bình tĩnh nào, tình hình đâu tệ đến thế! Ta đã nói không định nhờ đến sự giúp đỡ của gia tộc, vậy nên ngươi còn khối thời gian.
Tranh thủ mười mấy năm học tại đây để tìm kiếm sự giúp đỡ này, thành lập thế lực này, nâng cao giá trị của bản thân nữa… Rất nhiều thứ đáng để thử đấy, không thử, ngươi làm sao biết thế nào là tuyệt vọng! ” -
“…...” – Nghe những lời động viên từ Abyss, vẻ mặt công tử nhà Soros mếu máo như sắp khóc.
“ Nếu muốn cách an toàn hơn, vậy thì mấy năm đi học nhớ cụp đuôi lại mà làm người, giảm thiểu sự hiện diện của mình nhất có thể. Dù gì ta không chắc mình nhớ được chuyện cỏn con này lâu, nói chi là tận tới khi tốt nghiệp.
Nhưng lỡ như ngươi xui xẻo tới mức một hôm nào đó ta bỗng nhớ đến vụ này, vậy thì lúc bắt đầu tiếp quản quyền lực, ta sẽ chính tay nghiền nát gia tộc của ngươi ! ” – Abyss thản nhiên nói như thể trần thuật điều hiển nhiên.
“ Tôi xin lỗi… làm ơn tha cho gia tộc chúng tôi… ” – Trưởng tử Soros tâm đã chết lặng, máy móc lặp lại lời cầu xin.
Abyss vô cảm đứng đó, bẵng đi một lúc, hắn mới hỏi:
“ Này, ngươi biết thật ra mình không làm gì sai chứ ?
Bất kể ngươi mang trong người mục đích gì, việc ngươi làm chẳng qua là lên tiếng nhắc nhở một hành vi bất tuân quy củ mà thôi.
Nói cách khác, về nguyên tắc thì ngươi chẳng làm gì sai cả, ngươi nhận thức rõ điều đó chứ ? ”
Tiếng cầu xin liên tục như tụng niệm khựng lại, những giọt nước mắt tủi nhục rơi xuống, bộ mặt của cậu chủ nhỏ nhà Soros lúc này mới thể hiện đúng độ tuổi của nó:
“ Vâng… tôi biết… Dù vậy, làm ơn hãy tha cho gia tộc của tôi… ”
Abyss không đáp, phòng học bỗng chốc an tĩnh, bầu không khí đè nén mà trầm lặng tưởng như thời gian ngưng đọng.
Rốt cuộc, hắn thở hắt một hơi tựa như đã mất đi hứng thú, lạnh nhạt nói:
“ Được rồi, tha cho ngươi lần này vậy! ”
“ Hả, ngài… vừa nói cái gì ? ” – Thiếu chủ Soros ngạc nhiên ngẩng phắc đầu lên hỏi lại, hoài nghi tai mình nghe lầm hay tàn khốc hơn là sợ tiếp theo phải nghe vào hai chữ “Đùa đấy!”.
“ Sao? Không muốn? ” – Abyss nhướng mày.
“ Không không không… Muốn!… Tạ ơn, tạ ơn sự tha thứ của ngài ! ” Tên nhóc quý tộc lắc đầu nguầy nguậy, cuống quýt trả lời.
Nhìn thái độ sợ trối chết đó, Abyss bất giác phì cười, nhận ra mình hành xử cũng quá trẻ con:
“ Được rồi, không cần sợ hãi đến vậy, tính ra ngươi cũng đủ đáng thương. Mặc dù nhà Warboar đã công khai ủng hộ kế hoạch thời đại vàng của nhà vua, nhưng trong đám con cháu được gửi đến đây, số người thừa kế bù nhìn như ngươi vẫn có không ít. ”
Lời nói vô tình của Abyss như gai nhọn tàn phá nội tâm sâu thẳm vốn đầy thương tích của tên nhóc quý tộc. Nhưng thiếu chủ Soros chưa kịp lấy cớ chạy đi thì một bên vai đã bị bàn tay của Abyss đè lên, khiến hắn giật bắn người vì sợ.
“ Nói ra thì, trải nghiệm vừa rồi thật ra cũng không tệ đúng không ? ” – Giọng nói của Abyss nhỏ lại, vang lên từ một bên tai của tiểu quý tộc. Cảnh này dưới góc nhìn của những học viên còn lại thì giống như Abyss đang ngầm đe doạ đối phương vậy.
“ Ý ngài là gì… ? ” – Tâm trí của thiếu chủ Soros vẫn chưa bắt kịp câu hỏi.
“ Ồ ? Chưa nhận ra sao? Tỉ mỉ nghĩ lại xem! Dù kể ra thì hơi khác một chút, nhưng mới vừa nãy thôi, ngươi đã chân chính nắm giữ vận mệnh của cả gia tộc trong tay đấy!
Ta không đùa đâu, một câu nói của ngươi lúc đó, thực sự sẽ quyết định sinh tử tồn vong của toàn bộ nhà Soros. ”
Đại não của tên nhóc thiếu chủ oang oang chấn động, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cơ thể hắn chẳng thể khống chế bắt đầu run rẩy. Dưới lớp mặt nạ, bên trong trái tim bị giấu kĩ vốn đầy thương tật, một thứ cảm xúc khác lạ dần dần rỉ ra.
Không nhận thấy mà cũng chẳng bận tâm, Abyss tiếp tục nói:
“ Đúng vậy, bình tĩnh ngẫm lại xem! Cái giây phút mà một lời của ngươi sẽ quyết định vận mệnh cả gia tộc. Ngươi không cảm thấy đó là lúc mà thân phận người thừa kế của mình trở nên chân thật hơn bao giờ hết hay sao ? ”
Con ngươi tiểu thiếu gia phút chốc co rụt lại, những hồi ức tuổi thơ kinh khủng như đèn kéo quân lướt qua tâm trí hắn.
Cái nhìn dè bỉu của họ hàng, những lời đàm tiếu của đám hầu cận, sự thờ ơ của người mẹ, thái độ vô cảm của người cha mà đến ở nhà hắn vẫn phải gọi là tộc trưởng. Rồi đến những buổi luyện tập khắc nghiệt cùng những bài học chẳng khác nào tẩy não để trở nên xứng đáng với lợi ích của gia tộc…
Tất cả, tất cả những kí ức trên như những vết roi, vung lên để nhắc cho hắn nhớ bản thân mình là ai.
Thế nhưng, thiếu chủ Soros biết, dù có cố áp chế đến đâu, chiếc mặt nạ mà gia tộc đeo lên mặt hắn đã rạn nứt, khoé môi hắn không tự chủ nhếch lên.
Thứ cảm xúc khác lạ tràn ra mà hắn cảm nhận trước đó, chính là dã tâm.
“ Đáng sợ, đáng sợ, quá đáng sợ…!!! Ngài ấy thật sự chỉ là một đứa trẻ như mình sao ? Đây là chính là tiêu chuẩn của người thừa kế nhà Đại bá tước ? ” – Thâm tâm thiếu chủ Soros run rẩy.
Đã đủ hài lòng với điệu bộ thần hồn nát thần tính của đối phương, Abyss thả tay ra khỏi vai của hắn, thuận miệng hỏi:
“ À, hồi nãy chúng ta đang nói về chủ đề gì rồi nhỉ ? ”
Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Khinh Doanh vang lên:
“ Chủ nhân, chúng ta đang nói đến việc tiết học sắp bắt đầu, là lúc nên ổn định lại vị trí rồi! ”
“ Ừ nhỉ ! Này, về chỗ ngồi đi chứ ! ” – Abyss vỗ trán rồi phẩy tay đuổi thiếu chủ nhà Soros đi, thái độ tùy ý cứ như người vừa tuyên bố diệt tộc mới đây không phải là hắn vậy.
Tiểu quý tộc thoáng ngơ ngác rồi vội cúi gập người nói lời chào tạm biệt, ai tinh ý sẽ nhận ra hắn đã cúi chào hai lần, lần thứ hai là hướng đến vị trí của Khinh Doanh với vẻ mặt cảm kích.
-------------------------
Vui vẻ về lại chỗ ngồi, Abyss từ đâu lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ, lật lật vài trang rồi tích vào một nội dung trong đó, cười hì hì nói:
“ Những việc muốn làm trong học viện, ỷ thế hiếp người, đã trải nghiệm. ”
“ Chủ nhân, anh thỏa mãn chứ ? ” – Khinh Doanh cười khẽ hỏi.
“ Chà, thật ra không vui như ta tưởng, cảm giác như bắt nạt con nít vậy. Ta không ngại, nhưng cũng chẳng muốn lặp lại mấy việc dạng vậy nữa đâu !”
“ Vậy thì tốt, vì em nghĩ sau việc này sẽ chẳng ai dám thẳng mặt khiêu khích anh nữa đâu. Nếu anh lỡ thích cảm giác bắt nạt con nít này, chắc em phải cân nhắc tháo kính ra để thu hút rắc rối giúp anh rồi! ” – Nàng hầu nữ khúc khích cười đùa.
Quay về bên cạnh, Abyss trông thấy bộ dạng ngẩn người của Veronica thì tò mò hỏi:
“ Có gì sao Giselle tiểu thư ? ”
Veronica như bừng tỉnh:
“ Không có gì, chỉ là việc vừa rồi khiến tôi nhận ra chúng ta thân thiết nhau hơn tôi tưởng. Nếu xét về địa vị thì nhà công tước Soros không kém gia tộc Redgrave nhiều, từ đó đến giờ, tôi có lẽ không nên nói chuyện quá ngang hàng với ngài mới phải! ”
“ Đừng nghiêm trọng thế chứ! Trong hoàng cung chẳng có mấy người trạc tuổi, cô cũng xem như bạn thời thơ ấu của tôi mà! ”- Abyss bật cười.
“ Vậy sao, tôi vui lắm! Vậy mà bấy lâu nay tôi cứ nghĩ ngài chỉ muốn giữ khoảng cách với tôi ở mức quen biết xã giao thôi! Bạn bè sao? Với những đứa trẻ như chúng ta thì từ này có hơi lạ lẫm nhỉ ? ” – Veronica có chút cao hứng.
Abyss chột dạ nghĩ: “ Chậc, là cô bé này nhạy cảm hay mình hành động lộ liễu quá vậy ta ? Đúng là mình chỉ định giữ quan hệ cả hai ở mức quen biết thôi.”
Đoạn, hắn nhìn vào biểu tình vui vẻ của Veronica:
“ Giờ mà nói ra thì thấy tội lỗi quá ! Để cô ấy hiểu lầm như vậy chắc cũng chẳng hại gì đâu ha ? ”
Lúc này thì tiếng chuông vào lớp vang lên, đánh dấu chấm hết cho sự kiện nho nhỏ này.
----------------------------------
( Đã rất lâu rồi nhỉ ? Chương mới ra lò rồi đây, cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ bộ này! Mà không biết mọi người còn nhớ mấy tình tiết được nhắc đến trong chương này không, như nhà hầu tước Houston là gia tộc dính líu đến vụ bắt cóc Abyss hồi đó.
Nói thật thì dù là chương dài nhất bộ tới giờ, nhưng viết xong rồi vẫn thấy chưa hài lòng lắm. Đọc lại thì thấy không diễn đạt được hết những gì mình nghĩ trong đầu, kiểu lệch đề sao ấy. Chắc là mình không hợp viết mấy chương dài dòng như vậy, nếu có ý kiến gì thì mọi người cứ thoải mái đóng góp nhé! )