Chương 49: Buổi học đầu tiên: Pháp thuật đại cương - Truyền thuyết sáng thế - Mana mang lưỡng tính sóng hạt (2)

Chuông vào học vang lên, một thanh niên trong bộ áo choàng học giả bước vào lớp. Mái tóc nâu đỏ dài đến ngang vai nhưng không quá luộm thuộm cùng cặp kính gọng tròn vừa tri thức vừa chất phác là ấn tượng đầu tiên về ngoại hình của nhân vật này.

“ Chào tất cả các em, xin tự giới thiệu, thầy là Jimenez Saruman, giáo sư của học viện Hoàng gia, phụ trách môn pháp thuật đại cương của lớp này, rất mong được mọi người giúp đỡ ! ”

Tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu lan khắp phòng học.

“ Này, cậu có biết giảng viên của lớp mình không ? Sao nhìn thầy trẻ quá vậy? ”

“ Saruman… chẳng lẽ là vị học giả nổi danh đến từ Liên bang công nghệ đó? ”

Mặc dù mỗi học sinh đều ý tứ nhỏ giọng, nhưng chỉ tiếc số người trong giảng đường quá nhiều, cộng với việc thầy giáo trẻ dường như chưa quen với việc quản lý lớp học cho lắm, tiếng rì rầm cứ vang lên không dứt.

“ Các em, các em có thể trật tự một chút không ?... ” – Jimenez vụng về nhắc nhở, nhưng không hiệu quả lắm.

Phiền muộn thở dài, thầy giáo trẻ đành nhìn tới dãy bàn đầu tiên trước mặt:

“ Abyss, lên đây giúp thầy một chút được không ? ”

Cái tên Jimenez thốt ra lập tức khiến cả giảng đường im bặt, khiến cả lớp ngạc nhiên hơn là Abyss lại nhún vai rồi đứng dậy đi lên bục giảng. Khi hắn đứng đối diện nhìn cả lớp học, những tiếng huyên náo còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất.

“ Cảm ơn nhé Abyss, em giúp thầy nhiều lắm đấy! ” – Thầy giáo trẻ cảm kích nói.

“ Thật tình, thầy cứ quát đại một tiếng là lớp yên tĩnh ngay thôi mà. Ở chỗ này thì giáo viên cần gì quan tâm thân phận học sinh, mà đúng hơn thì bình thường thầy cũng có để ý đâu ? ”

“ Không phải vấn đề địa vị, chỉ là tính thầy không ăn to nói lớn được. À, hay em đứng đây làm trợ giảng giúp thầy nhé! ”

“ Chà, nếu thầy chịu kể thêm cho em mấy chuyện hay ho về hiền giả tháp thì em sẽ cân nhắc! ”

“ Tên nhóc này, em có chút hiểu lầm thì phải. Mấy cái “chuyện hay ho” mà em muốn biết, bình thường người ta gọi đó là “thông tin tuyệt mật” đấy. ”- Jimenez cười khổ trả lời.

“ Vậy thì em về chỗ đây, chúc thầy may mắn! ” – Abyss mất hứng vẫy tay chào.

“ Chờ đã, thằng bé này. Được rồi, đừng đi vội! Ở lại giúp thầy một chút, sau này sẽ kể cho em thêm vài chuyện! ”

----------------------------------

Sau khi được giúp đỡ từ một trợ giảng có thể giữ ổn định lại lớp học, vị giáo sư trẻ bắt đầu bài học của mình:

“ E hèm! Thầy biết cách nói năng của mình hơi quê mùa so với những đứa trẻ từ nhỏ đã được rèn luyện kỹ năng giao tiếp giành cho giới thượng lưu như các em. Nhưng bởi vì đây là tiết học về pháp thuật, vậy nên chúng ta bắt đầu luôn nhé ! ”

“ Đầu tiên, chắc là nên nói về mục đích của môn này nhỉ ? Pháp thuật đại cương, các em nghĩ mình sẽ học được gì khi lần đầu nghe tên của môn này ?... Mời em !” – Jimenez chỉ tới một nữ sinh.

“ Thưa giáo sư, có phải chúng ta sẽ tìm hiểu những điều cơ bản về bản chất của pháp thuật không ạ ? ”

Đây cũng là câu trả lời chung của đa phần các học sinh, nhưng trái với mong đợi của họ, Jimenez lại lắc đầu phủ nhận:

“ Cảm ơn em, đó là một hiểu lầm thường thấy đấy! Đúng là các em sẽ nhận được những tri thức tổng quan về pháp thuật qua môn học này, nhưng đó không phải mục tiêu.

Nhớ kỹ nhé, thứ thầy muốn dạy không phải “bản chất của ma thuật”, mà là “cách để nhìn nhận” nó. ”

Dừng một chút để đợi các học viên suy ngẫm, Saruman giáo sư nói tiếp:

“ Ví dụ một chút, với mặt bằng thiên phú cao ngất ngưởng của lớp này, thầy chắc các em hồi nhỏ đã có thể dễ dàng phát động được vài ba pháp thuật cơ bản rồi.

Với trải nghiệm này, hẵng em nào cũng từng cho rằng pháp thuật chính là “dùng ma lực để hiện thực hoá mong muốn” đúng không ? Đó cũng xem như một cách nhìn nhận về bản chất của pháp thuật đấy.

Vậy thì Klaus, em nghĩ gì về nhận định này ? ”

Được gọi tên, hoàng tử Klaus đứng dậy trả lời:

“ Tất nhiên đây là một quan niệm sai lầm rồi thưa thầy! Đó chỉ là suy nghĩ ngây thơ của trẻ con thôi, bản chất hay quy luật vận hành của ma thuật không thể đơn giản như thế được! ”

Giáo sư Saruman bật cười:

“ Sai lầm?... Chưa chắc… em không thể tùy tiện phán định tính đúng sai của một quan niệm được đâu.

Nhưng quả thật, cách nhìn nhận trên thật sự quá ngây thơ và đơn giản. Nó không đủ sức chống đỡ cho nhân loại tiến sâu hơn vào lĩnh vực huyền bí này, thậm chí là với những đứa trẻ có thiên phú bậc nhất như các em.

Muốn tìm tòi và đạt tới thành tựu cao hơn, chúng ta cần những quan niệm phong phú hơn, phức tạp hơn, chặt chẽ hơn,… Thậm chí là mạo hiểm và điên rồ hơn nữa! ”

Đoạn, Jimenez thoáng liếc nhìn về một phía:

“ Tất nhiên, việc gì cũng có ngoại lệ. Trên đời thực sự tồn tại những kẻ với thiên phú quái thai tới mức chỉ cần dùng cái quan điểm ngây thơ trên cũng đủ để vươn tới đỉnh cao pháp thuật.

Nói thật, mấy đối tượng như vậy luôn khiến đám học giả bọn thầy tức ói máu.”

“ Giáo sư, thầy nhìn em làm gì ? ” – Abyss ngơ ngác.

Jimenez phớt lờ Abyss, tiếp tục bài giảng:

“ Thầy biết để các em nhận thức những thứ này quá sớm không hẳn là điều tốt. Nó giống như chưa dạy được gì đã bảo những thứ mà các em sắp học chưa chắc đã đúng, hay toàn bộ những kiến thức về ma thuật nhân loại từng tìm hiểu được cũng có thể là sai. Nói thật, việc thầy đang làm khá nguy hiểm đấy, nó thậm chí có thể gây ảnh hưởng khôn lường tới giá trị quan của một người về ma thuật. ”

Đoạn, Saruman giáo sư nói tiếp:

“ Tuy nhiên, với những cá nhân mang tiềm năng đủ lớn sẽ đạt tới mức độ cần thành lập một “thế giới quan” của riêng mình, cái tư tưởng hoài nghi được rèn luyện từ những ngày đầu tìm hiểu về ma pháp này sẽ đem lại lợi ích cực kỳ to lớn cho các em đấy.

Mà học viên của lớp này thì tối thiểu cũng sở hữu tiềm năng ở mức đó đúng không ? ”

Những lời nói có phần thách thức của Jimenez đã khơi dậy hứng thú của đám trẻ, bất tri bất giác, những đứa kiêu ngạo nhất cũng buông xuống tâm thái con ông cháu cha mà tiếp thu bài giảng với vai trò học sinh.

Saruman tiếp tục buổi học:

“ Nói về những thứ trừu tượng như thế là đủ rồi, trước mắt thì các em vẫn phải tiếp thu những tri thức ma thuật mà nhân loại đã tìm tòi được cái đã, nhớ giữ lại một chút hoài nghi trong tâm trí là được.

À, mọi người đã đọc hết tài liệu chuẩn bị cho bài giảng hôm nay chưa ? ”

Đám học sinh lập tức nhìn vào phần tài liệu đã được đặt tại chỗ ngồi của mỗi người từ trước tiết học.

Nội dung của phần tài liệu chuẩn bị không nhiều, chỉ cỡ hai trang giấy, chủ yếu là đề cập đến khái niệm của một số thuật ngữ khoa học được dùng phổ biến tại Liên bang công nghệ và giới thiệu sơ về một hệ thống sức mạnh cổ xưa từng tồn tại ở phía Đông đại lục.

Lúc đầu bọn trẻ không quá hiểu mục đích của phần tài liệu này, nhưng giờ thì những học sinh lanh lợi đã nhận ra mục đích của nó, đó là giúp tầm nhìn của chúng trở nên khách quan hơn.

Tựa như khi học về địa lý, nếu chỉ dùng một tấm bản đồ thế giới duy nhất, tiềm thức người học một phần nào đó sẽ đánh đồng “thế giới” với hình ảnh “bản đồ”. Nhưng nếu có thêm nhiều loại bản đồ khác nhau để đối chiếu, tâm trí học sinh sẽ rạch ròi hơn, chúng sẽ nhận thức được mình đang học về “thế giới”, dù vậy thứ chúng thực sự thấy chỉ là “bản đồ”.

----------------------------

Dừng lại một khoảng thời gian đủ để cả lớp đọc sơ qua tài liệu chuẩn bị, Jimenez chính thức bước vào bài giảng:

“ Bài học đầu tiên trong môn Pháp thuật đại cương, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về thứ cơ bản nhất cấu thành nên ma thuật – Mana, và ba khía cạnh cốt lõi của nó bao gồm ma lực, ma tố, ma năng.

Để hiểu rõ hơn về bản chất của chúng, các em nên biết về khởi nguồn của ma thuật trước đã. Có ai ở đây từng nghe về truyền thuyết sáng thế chưa nhỉ ? ”

Tiếng bàn luận vang lên trong phòng học, chủ đề trao đổi phần lớn là về việc thầy giáo đang nhắc tới phiên bản nào.

Đợi một lát, Saruman giáo viên nói với Abyss:

“ Abyss, phiền em kể lại cho cả lớp về truyền thuyết sáng thế nhé ! Em biết thầy đang nói về phiên bản nào đúng không ? ”

“ Hả ? Sao lại là em ? ”

“ Bởi vì “vị cách” của em cho phép em kể một câu chuyện đầy đủ hơn thầy. ” – Jimenez mỉm cười, hạ giọng chỉ đủ cho hai thầy trò nghe thấy.

Abyss thở dài bất đắc dĩ, hắng giọng ra hiệu cho cả lớp tập trung rồi chậm rãi kể…

~~~~~~~~~~~~

Cách đây rất rất lâu, trước khi vạn vật xuất hiện, trước khi vũ trụ ra đời, thậm chí trước cả khái niệm thời không. Nơi hoặc là lúc vốn dĩ không có gì cả, lại vẫn có ba thực thể hỗn mang tồn tại. Sáng thế tam trụ - đó là cái tên sau này người ta gọi cho bộ ba trên.

Vào một thời điểm nào đó, một trong ba thực thể kia bỗng cử động, theo sự chuyển mình, các “mảng kiến tạo” bám trên người nó dần dần tróc ra, tụ tập quanh thân thể.

Thực thể hỗn mang kia nhấc chân lên giậm liên tục xuống chỗ những “mảng kiến tạo”, nhờ vậy, NỀN TẢNG hình thành.

Lớp “bụi bặm” rơi xuống làm lộ ra bộ lông vàng chói của thực thể hỗn mang đại diện cho nền tảng, điều này làm phiền đến một trụ cột khác trong bộ ba sáng thế – ÁM DIỆN.

Nó lắc mình dạt sang một bên, cuốn theo trong người đại bộ phận hỗn loạn, hỗn mang bị kéo đứt, trật tự ra đời.

Đến đây mà nói, vũ trụ đã cơ bản hình thành, nhưng nếu câu chuyện này kết thúc tại đây, thế giới mà chúng ta biết hiện giờ hẵn sẽ mang một diện mạo rất khác.

Sự kiện chân chính định hình nên sắc thái của thế giới này chính là việc từ “không đâu cả”, một chồi non vươn mầm, búp cây “nhỏ” mở ra, từ đó, thực thể còn lại trong bộ ba thức giấc.

Hành động đầu tiên của nàng khi tỉnh dậy, trước cả khi mở mắt chính là… ngáp một cái.

Cú ngáp đó đã giải phóng một thứ ra khắp vũ trụ, thứ mà đã định hình lại hoàn toàn hướng phát triển vốn có của thế giới.

Thứ đó sau này được gọi dưới cái tên ETHER, ngôn ngữ cổ mang hàm nghĩa chỉ “hơi thở đầu tiên”, hoặc là… PHÉP MÀU.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

( Chào mọi người, chương mới ra lò rồi đây, vốn muốn viết chương này dài hơn, giải thích luôn tới phần mana mang lưỡng tính sóng-hạt nhưng chắc để chương sau vậy.

Đọc chương này chắc mọi người cũng hiểu nội dung phần này trọng tâm để giới thiệu hệ thống sức mạnh của bộ truyện. Mình biết sẽ có độc giả cảm thấy dài dòng, nhưng vì mình luôn muốn bộ này chỉn chu nhất có thể nên mấy chương này là cần thiết, hi vọng vẫn sẽ có những độc giả hứng thú.

Vẫn như mọi khi, mọi người có ý kiến đóng góp hay tình tiết nào chưa rõ thì cứ thoải mái bình luận nhé. Bộ này mình viết vì thỏa mãn ham muốn sáng tác, vậy nên sự quan tâm của độc giả là nguồn động lực lớn nhất. )