Chương 47: Lễ khai giảng

Buổi sáng ngày khai giảng năm đầu tiên sau quyết định cải cách của hoàng gia học viện, trong dinh thự của gia tộc tại kinh đô, Khinh Doanh đang giúp Abyss sửa soạn trước khi đến trường.

“ Chủ nhân, anh có gì bận tâm sao ? ” – Khinh Doanh hỏi trong khi tỉ mỉ chỉnh lại cổ áo cho Abyss.

“ Doanh, em chắc chắn cái ma cụ giảm thiểu sự chú ý đó vẫn hoạt động hiệu quả chứ ? ” – Abyss lộ vẻ hoài nghi ngắm nghía cặp mắt kính Khinh Doanh đang đeo.

“ Tất nhiên rồi, anh hỏi gì lạ vậy ? ”-

Mỹ nữ nghi hoặc chỉnh lại cặp kính trên khuôn mặt, chiếc kính oval nhỏ xinh khiến dung mạo vốn đã hoàn mỹ của nàng lại thêm vào mấy phần tài trí. Ngắm nhìn nàng hầu nữ đeo lên món phụ kiện này, Abyss cảm giác như mình vừa thức tỉnh một sở thích mới vậy.

Cũng chẳng trách hắn hoài nghi, cặp kính không độ này vốn là thứ được chế tác để thay thế cho đôi mắt kính gọng tròn quá khổ mà nhân vật Khinh Doanh dùng để che giấu nhan sắc của mình trong nguyên tác. Abyss tất nhiên sẽ không để nàng hầu nữ của mình ủy khuất mang thứ bất tiện đó.

Nhưng điều hắn không ngờ là chỉ với yêu cầu giữ cho chiếc kính có hình dạng thẩm mỹ trong khi vẫn đảm bảo chức năng giảm thiểu sự chú ý lại khiến cho độ khó trong việc chế tạo tăng khủng khiếp.

Đúng hơn, yêu cầu như vậy mà muốn có hiệu quả khi sử dụng cho những người mang nhan sắc cỡ Khinh Doanh thì khó kinh khủng, nếu không muốn nói là còn phản tác dụng.

Kết quả là một ma cụ đắt đỏ ngoài mong đợi với tác dụng không mấy rõ ràng được tạo ra. Abyss khá chắc là cặp kính trông đơn giản mà thiếu nữ đang đeo có giá trị vượt xa hầu hết những món trang sức xa xỉ nhất của các quý phu nhân ở kinh thành này.

Thực tế, đây là một ma cụ rất cao cấp, thế mà công năng che giấu thậm chí sẽ chỉ hiệu quả với những ai chưa biết mặt của Khinh Doanh trước đó.

----------------------

Sau khi chuẩn bị tươm tất xong cho Abyss, nàng hầu nữ mới hài lòng đi đến sau tấm bình phong bắt đầu thay y phục cho chính mình.

Tất nhiên, bình thường thì Khinh Doanh sẽ cứ thế mà thoát y rồi từ từ mặc quần áo ngay trước mặt Abyss thôi, nhưng nếu thế thì chẳng biết cả hai sẽ dây dưa đến lúc nào mới ra khỏi phòng nữa. Cái màn che chính là để sử dụng cho những hôm có việc như thế này.

Có điều mỹ nhân không biết, vóc người ma quỷ phản chiếu lên tấm vải mờ dưới dạng cái bóng của nàng khiêu gợi đến mức nào. Quá trình từng mảnh xiêm y dần dần được trút bỏ khỏi cơ thể vưu vật, hờ hững đặt vắt vẻo lên thành vách ngăn tựa như đang trình diễn một màn múa bóng nóng bỏng mà cũng đầy tính nghệ thuật.

“ Đúng rồi Doanh, ta vừa làm xong một món đồ rất thú vị dành tặng em đấy! ” - Abyss cổ họng khô khốc cố gắng di dời sự chú ý.

“ Hửm? Là thứ mà khiến anh phải mày mò cả mấy tháng nay sao? Em rất mong chờ đó!

A! Quên mất! Aby, lấy giúp em bộ đồng phục với ! ”

Abyss nhìn bộ đồng phục học viện đặt trên giường, lại liếc qua vóc dáng nóng bỏng đã không còn mảnh vải che thân ẩn sau tấm màn che, mãnh liệt nuốt ực một cái:

“ Doanh, em đang thử thách sức chịu đựng của ta đó hả? ” - Miệng thì chất vấn, nhưng thân thể hắn vẫn rất thành thật cầm y phục đưa cho thiếu nữ.

“ Hôm nay sẽ bận rộn bên ngoài cả ngày, chắc em vẫn nên giúp anh một chút vậy, tranh thủ lúc chưa mặc đồ thì sẽ không làm bẩn quần áo. ” – Nàng hầu gái cưng chiều nói với cậu chủ.

“ Vậy thì… đành phiền em vậy! ”- Abyss cũng không già mồm cãi láo.

“ Ưm~ Anh nhớ lát nữa đừng cho ra ngoài, đưa vào sâu một chút để tránh vương vãi nhé! ” – Khinh Doanh mở miệng nhắc nhở.

………

……………

……………………

Lát sau, …

Khinh Doanh ưu nhã lau miệng, vui vẻ ngắm nghía món đồ Abyss mới đưa, mà thật ra quà hắn tặng thì có là gì nàng cũng đều thích.

Đây là một chiếc khay trà bằng kim loại màu bạc, có hình tròn với kích cỡ vừa phải rất thuận tay, bề mặt hầu như trơn láng, chỉ kèm thêm một ít hoa văn thanh thoát được khắc chìm.

Nhìn đơn giản là vậy, thực tế về công dụng thì nó cũng chẳng khác một chiếc khay trà bình thường là bao. Điểm khác biệt duy nhất chính là cái khay tròn này mang trong mình đặc tính “bất hoại”, chân chính không thể phá hủy.

Cơ bản, đây chính là thành quả đầu tiên của Abyss trong nỗ lực áp dụng « Khoá trị số » lên những sự vật ngoài chính hắn.

Chiếc khay này được tạo ra từ huyết ngân, một dạng thù hình hiếm của kim loại ma thuật Mithril, sử dụng máu của chính hắn làm vật dẫn để tạo nên những đặc tính phi thường.

Mặt dù quá trình chế tạo phức tạp cùng nhu cầu vật liệu khắt khe khiến ý tưởng về khả năng trực tiếp tác động lên trị số của vạn vật xung quanh vẫn chưa thành hiện thực, đây ít ra cũng là một bước khởi đầu.

“ Cảm ơn Aby, em nhất định sẽ trân trọng nó ! ” – Khinh Doanh hạnh phúc nói.

Abyss đang trong trạng thái thỏa mãn ngả người trên giường, thoải mái trả lời “ Em thích là được! ”. Chợt, hắn như nhớ ra điều gì, ngồi bật dậy vẻ mặt nghiêm túc nói.

“ Doanh này, em muốn sử dụng nó như thế nào cũng được, nhưng đừng có lấy nó đập đầu ta đấy nhé ! ”

“ Hửm ? Sao tự nhiên anh lại nói vậy ? Em đánh anh làm gì ? ” - Mỹ nhân ngây người không hiểu.

“ Ừm, chỉ cần nhớ đừng có lấy nó đập ta là được ! ” – Abyss hồi tưởng lại mấy phân cảnh bị Khinh Doanh giáo huấn trong ký ức cốt truyện.

Khinh Doanh nghiêng đầu khó hiểu, đột nhiên bị nhắc nhở một điều chẳng liên quan làm nàng hầu gái bối rối tự hỏi ý đồ của chủ nhân, ngập ngừng nói:

“ Tức là… Thật ra anh đang ám chỉ em có thể dùng thứ này để “nhắc khéo” mỗi khi anh bắt đầu hành động quá trớn hả ? ”

“ Không phải ! ” – Abyss nhảy dựng lên, nhận ra mình vừa tạo ra một pha tự hủy.

………

……………

---------------------------------

“ Aizz~~ … chán quá đi mất! Tại sao mấy buổi lễ khai giảng lúc nào cũng khiến người ta buồn ngủ vậy trời ? ” – Abyss lười biếng nằm gục xuống mặt bàn, tiện tay kích hoạt chế độ riêng tư trên chỗ ngồi của mình.

Lễ khai giảng của hoàng gia học viện được tổ chức tại một khối kiến trúc rộng lớn dạng mái vòm xây dựng theo phong cách đấu trường La Mã, bản thân nó cũng là một công trình ma thuật đồ sộ được tạo ra nhằm phục vụ cho nhiều mục đích.

Một trong những đặc điểm nổi bật của nó là khả năng cải tạo và vận dụng không gian cực kỳ tinh tế trên một quy mô vô cùng đáng nể.

Tỉ như lúc này, trong mắt Abyss thì toà kiến trúc này hiện lên như một hội trường rộng lớn hình vỏ sò. Khán đài xây theo dạng bậc thang dành cho các học viên được sắp xếp thành nửa vòng cung hướng về bục giảng trung tâm, phía sau bục giảng là một màn chiếu ma thuật khổng lồ đóng vai trò bối cảnh.

Học viên trên khán đài che kín hết tầm mắt, phải đạt tới gần chục triệu người. Hơn nữa, số lượng Abyss nhìn thấy chỉ bao gồm những học viên thuộc cùng và trên hắn hai khoá học thôi, tức là chưa tới một phần ba tổng số học sinh của học viện.

Phần học viên còn lại cũng đang tham dự lễ khai giảng với Abyss tại đây, chỉ là khu vực không gian của họ khác với khoá của hắn nên sẽ không hiện lên. Nếu muốn thì hắn có thể lựa chọn hiển thị hết số người có mặt, nhưng hình ảnh lúc đó chắc sẽ làm những ai mắc chứng sợ dày đặc phải phát khiếp mất.

Tiện thể, không phải vị trí nào cũng cho phép người ngồi tự do điều chỉnh nhiều lựa chọn, thậm chí có cả chế độ riêng tư như của Abyss. Phần lớn các vị trí trong hội trường chỉ có chức năng như một chỗ ngồi bình thường mà thôi.

Abyss cũng muốn cố chịu đựng đến hết buổi lễ, nhưng sau màn phát biểu của quốc vương hiệu trưởng, đến lúc thái tử Klaus lên sân khấu luyên thuyên được mấy chục phút đồng hồ là hắn chịu hết nổi. Vừa gục xuống mặt bàn, hắn vừa thầm thấy may mắn vì đã từ chối lời mời lên bục phát biểu của ông chú Roland.

Ngồi bên cạnh nhìn cậu chủ nhỏ, nàng hầu nữ vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa hiện vẻ nuông chiều.

Nhìn quanh đánh giá, Khinh Doanh lẩm bẩm:

“ Khu vực quanh chúng ta đều là những học sinh cùng khoá học với ngài, những người thừa kế được đưa đến theo quyết định của quốc vương sao ? Nói sao nhỉ… số lượng này… ”

“ Hơi ít so với em dự đoán đúng không ? ” – Abyss chẳng buồn mở mắt đáp.

Nhìn vài triệu người trong cùng khu khán đài, Khinh Doanh gật đầu:

“ Số lượng này đã không ít, nhưng với quy mô của Thần Toạ vương triều, em cứ nghĩ sẽ còn nhiều hơn. ”

“ Ha ha, thật ra thì đối tượng nhắm tới của kế hoạch này không nhiều như em nghĩ đâu, nó chỉ bao gồm người thừa kế những gia đình quý tộc chính thức của vương quốc thôi, những gia tộc phụ thuộc dù là có đất phong thì vẫn không tính trong đó.

Em nhìn tình huống của phương Nam thì biết, mấy đứa cùng theo ta đến đây còn chưa tới một phần năm tổng số đàn em của ta nữa. Những nơi khác trong vương quốc không khoa trương đến vậy, nhưng nếu em ước lượng số học viên khoá này dựa trên quy mô lãnh thổ Thần Toạ thì đúng là sẽ thấy không tương xứng cho lắm. ”

Khinh Doanh gật gù suy ngẫm:

“ Nói như vậy, lãnh thổ bình quân mà một quý tộc chính thức của vương quốc này cai trị đều tương đối khổng lồ, chẳng trách tạo ra nhiều hệ lụy như thế.

Vậy thì tình hình hiện nay của Thần Toạ là quyền lực của các quý tộc quá lớn hay cung điện hoàng gia thiếu hụt sức ảnh hưởng tới những cơ cấu quản lý tầng dưới chót ? ”

Abyss thở dài:

“ Cả hai… Nguyên nhân phức tạp lắm, nhưng cơ bản thì vì hạch thành tồn tại, dù số lượng quý tộc có tăng lên bao nhiêu hay một vùng lãnh thổ dù rộng lớn đến đâu cũng rất khó phân mảnh ra quản lý, mỗi vùng đất sẽ luôn trong tình trạng chỉ có một người cai trị tối cao qua từng thế hệ.

Ví dụ, người thừa kế thứ hai trong một gia đình quý tộc, phàm là có chút năng lực hay dã tâm thì đều sẽ không nhận chức vị quản lý lãnh thổ do gia chủ trao cho. Vì một khi em không nắm giữ hạch thành, chức vị cao đến mấy cũng chỉ là quyền lực hư ảo, chẳng thà tự đi khai phá đất đai, chinh phục mê cung hay hầm ngục để đạt được lãnh thổ của chính mình.

Điều này cũng áp dụng cho các quý tộc mới nổi, ít ai trong số họ chịu làm việc dưới trướng những gia tộc đã tồn tại trước đó.

Mặt khác, hạch thành tồn tại cũng làm những kẻ cai trị cởi mở hơn trong việc trao quyền cho các thuộc hạ để quản lí lãnh thổ cho mình. Thành ra hệ thống chính trị của Thần Toạ cứ càng ngày càng loạn, mỗi nơi một kiểu, hoàng gia cũng rất khó can thiệp. Tình trạng này tích lũy qua từng thế hệ, đất nước này cũng ngày càng phân tán.”

Đoạn, Abyss cười khẩy:

“ Người ta cứ nói nhà Warboar là quốc gia bên trong quốc gia, nhưng thời buổi này, có vùng đất nào nắm giữ hạch thành mà không tương đương một tiểu vương quốc ?

Suy cho cùng, hệ thống chính trị của đất nước này đã lỗi thời so với quy mô của nó từ rất lâu rồi, nhưng lực lượng cá nhân thì vẫn dư sức gánh nổi.

Tỉ như tình hình hiện giờ vậy, tất cả đều bắt đầu từ một ý định nghe đã thấy hơi điên, nhưng cả đất nước này đều phải nghe theo, vì dù họ có dám phớt lờ mệnh lệnh của quốc vương Thần Toạ, cũng phải cân nhắc đến mặt mũi của Roland Benedict. ”

Nói xong, Abyss vươn vai ngồi dậy, lẩm bẩm phàn nàn không biết chừng nào buổi khai giảng này mới kết thúc. Đang lúc xoay cổ cho đỡ mỏi, hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Từ lúc nào, ánh mắt trong hội trường đều hướng đến vị trí ngồi của hắn, biểu lộ ra một loạt những cảm xúc phức tạp. Lấy e ngại thậm chí là e sợ làm nền, trộn lẫn cả ngỡ ngàng, hoang mang, ngạc nhiên, tỉnh ngộ, có tựa như bị vạch trần thẹn quá hoá giận, nhưng lại giận mà không dám nói, thậm chí có cả một vài ánh mắt đồng tình cùng tán thưởng, …

Trên bục phát biểu, hoàng tử Klaus quản lý cảm xúc không tệ, khoé miệng chỉ giật giật chút ít, nhưng cũng không thể tiếp tục bài phát biểu thêm nữa.

Bên cạnh Abyss, Khinh Doanh hơi khó xử ngón tay hướng về màn hình lớn, chỉ ra một sự thật muộn màng.

Nhìn gương mặt còn vẻ ngái ngủ của mình lù lù trên màn chiếu, Abyss đỏ mặt bật thốt:

“ Roland thúc thúc, chú chơi cháu hả? ”

Đáp lại là tràn cười đắc ý của quốc vương, vẻ mặt ông ta đúng kiểu “Nhóc con, ai bảo cháu không chịu lên phát biểu!”.

“ Xin lỗi nhé nhóc, thật ra ta chỉ muốn tìm cách để giúp nhóm học viên năm nay bớt căng thẳng thôi. Để chúng hiểu rằng tại đây, ta càng muốn các em ấy nhìn mình với tư cách một người hiệu trưởng chứ không phải vua của đất nước này. ”

“ Liên quan gì đến cháu? ”

“ Ừ thì… dạng như phải có người làm mẫu chứ! Giống như cuộc nói chuyện này vậy, dưới góc nhìn của một vị vua thì mấy lời vạch trần của cháu làm ta khá khó xử đó, nhưng với tư cách một hiệu trưởng thì đây đúng là một màn phát biểu không tệ.

Ta thực sự chờ mong những cuộc trao đổi thẳng thắn và thú vị hơn nữa từ các em trong tương lai đấy! ” – Câu cuối là Roland nói với cả hội trường.

“ Nếu bọn họ vượt qua được nỗi sợ sáng sớm thức dậy bỗng nghe tin gia tộc mình vừa bốc hơi thì may ra. ” – Abyss biểu môi chọc ngoáy.

Trải qua bước nhạc đệm nho nhỏ, lễ khai giảng lại tiếp tục, sau hoàng tử Klaus lại có thêm vài học viên ưu tú được lên bục phát biểu.

Nhưng rõ ràng, bài diễn thuyết không chính thức của ai đó mới là thứ gây ấn tượng sâu sắc nhất với những người có mặt tại buổi lễ khai giảng ngày hôm nay.

----------------------------------

( Chào mọi người, lâu lắm rồi mới quay lại. Chẳng biết xin lỗi sao cho phải, thôi thì mời mọi người thưởng thức chương mới. )