Chương 44: Ngoại chương: Chuyện về Khinh Doanh (2)

Bọn săn người vốn là thành viên thuộc một tổ chức tội phạm lớn, với tư cách món hàng hiếm, nơi tiếp theo ta đến là một chỗ huấn luyện mà có thể tối đa hóa giá trị của ta như lời chúng nói.

Đó là một ngôi trường đào tạo danh kỹ, nơi chuyên thu nhận những nữ hài có cốt cách và tiềm năng, huấn luyện từ khi còn nhỏ, bồi dưỡng chúng thành những kỹ nữ cao cấp phục vụ cho hoạt động của tổ chức.

Khá là nực cười, trong một môi trường giáo dục tẩy não có thể nói là bị tình dục hoá ở mọi khía cạnh, với mục tiêu dạy dỗ những nữ hài mọi thứ để phục vụ nam nhân trước cả khi chúng có nhận thức đầy đủ về thế giới, nuôi dưỡng chúng thành những nữ nô xem chuyện tình dục như ăn cơm uống nước. Vậy mà lại không có bất kỳ một nam tính nào.

Ở đây, ta được xếp vào nhóm đặc biệt, được tiếp nhận quá trình bồi dưỡng và đào tạo cao cấp nhất, còn được sắp xếp một vị a di chuyên chăm lo sinh hoạt.

Dù ta hiểu những thứ họ dạy chắc chắn bị cố tình vặn vẹo, tri thức ta nhận được ở đây vẫn vượt xa mọi thứ ta học được trong ba năm cuộc đời cả về chất lẫn về lượng.

Và khi thường thức ngày càng hoàn thiện, ta cũng đã nhận ra sự khác biệt cơ bản của mình với những người xung quanh.

Thế giới trong mắt ta không có SẮC THÁI.

Không phải bị mù màu, ta hoàn toàn nhận thức rõ thế nào là màu sắc, nhưng với ta, nó cùng rất nhiều chi tiết khác nữa đều chỉ là những nhóm thông tin, không cần thiết phải thể hiện lên trong tâm trí.

Dường như linh hồn của ta thiếu đi thứ gì đó rất căn bản, một thứ tạo nên khát vọng muốn liên kết từ trong bản năng của một con người.

Rất khó giải thích, mà ta cũng không có động lực tìm hiểu sâu hơn.

Vì tình trạng này chắc sẽ gây phiền toái trong tương lai, ta cũng tự phát triển một khả năng để đọc cảm xúc của những người xung quanh, khiến cho mình trở nên giống “người” hơn một chút.

Cứ thế, một năm thấm thoát trôi qua, khi ta đang nghĩ không biết có nên tổng hợp ra một bộ quy tắc ứng xử để bớt vô cảm hơn trong mắt những người xung quanh hay không, bước ngoặt tiếp theo xảy đến.

Sau này ta mới biết, nguyên nhân đến từ xung đột phe phái của thế lực chống lưng cho chỗ đào tạo này, cũng một phần đến từ thân phận linh tộc của ta.

Một kẻ nào đó khi biết về sự tồn tại của ta đã cưỡng ép cướp ta về phe của hắn, lí do của chúng là chỉ đào tạo một linh tộc thành kỹ nữ thì cực kỳ lãng phí.

Vậy là ta bị ném vào ngôi trường thứ ba trong đời mình, một cái máy xay thịt.

Ta không rõ nơi này là bí cảnh nhân tạo hay dị vực được khai phá, nhưng với vai trò lò huấn luyện, thứ duy nhất mà nó dạy là giết chóc.

Ngươi thậm chí không cần phí công học cách sinh tồn, muốn sống sót ở đây thì buộc phải chém giết.

Kẻ địch ở đây có hai loại, học viên và loài bản địa.

Cách một quãng thời gian, một nhóm học viên sẽ bị ném ngẫu nhiên xuống chỗ này, mỗi người nắm giữ một ma cụ có tác dụng như thẻ thông hành, giết một người tính một điểm. Kẻ có điểm cao nhất, hoặc là kẻ duy nhất sống sót nếu được đánh giá hợp cách sẽ có cơ hội trở về trong lần tiếp theo.

Còn loài bản địa ở đây là một quần thể dị sinh vật có dạng côn trùng khổng lồ, căn bản là chúng tiến hóa để săn tìm và ăn mọi sự sống trong tầm mắt.

-----------------------------

Ta không mất bao lâu để cướp đi nhân mạng đầu tiên kể từ lúc bị đưa đến cái địa ngục này.

Thậm chí còn không cần dùng đến chức năng truy tìm sinh mệnh thể của ma cụ, vẻ ngoài của ta dường như là một mồi nhử quá hoàn hảo trong hoàn cảnh này.

Ta có lẽ cũng đành tuân theo quy tắc đã định nếu không tình cờ phát hiện ra bọn côn trùng toàn thân đều là kịch độc này vẫn có tỉ lệ sinh ra một loại hạch có thể dùng làm thực phẩm.

Khoảnh khắc phát hiện ra điều đó, ta bóp nát ma cụ của mình, quyết định ở lại đây.

Cứ thế, từng tốp học viên đến rồi đi, dù không cố ý truy tìm, số nhân mạng trong tay ta cũng dần nhiều đến mức chẳng thèm đếm nữa.

Và sự thật thì nhặt lấy nhu yếu phẩm trên người chúng hiệu suất hơn nhiều việc truy tìm thứ hạch ăn được mà phải chém giết chừng chục con dị sinh vật mới có.

Tất nhiên việc phản sát đám học viên cũng rất rủi ro, ngoại trừ bản thân, ta không gặp kẻ nào chưa từng vấy máu trước khi vào đây cả.

Cá biệt, có những tốp học viên được đưa tới vì mục đích trừng phạt và giải trí hơn là đào tạo, bọn chúng thường vô cùng nguy hiểm.

Cũng may, các kỹ năng săn giết ta đã phát triển trong chốn luyện ngục này cùng những vũ khí mô phỏng theo cơ quan đám dị sinh vật đều cực kỳ hữu ích.

………

……………

Ngày nọ, khi đang quan sát một tốp người mới được đưa vào, linh tính của ta bỗng tạo nên một cảm giác thật khó tả, tựa như có gì đó đang kêu gọi vậy.

Nương theo trực giác, ta tìm được hai cô bé con nhìn không phù hợp với nơi này chút nào.

Dù đang cố gắng ẩn nấp, sự tồn tại của các nàng với ta vẫn rõ ràng hơn hết thảy. Thế giới xám xịt trong mắt ta, duy chỉ có các nàng là có màu sắc, tựa như người thật trong một bộ phim đen trắng vậy.

Ta chủ động lộ diện, tiện tay xử lý một gã học viên đang định tiếp cận các nàng. Đó cũng là lần gặp gỡ đầu tiên của ta với Vô Miên và Edel.

Cảm giác thân thiết tựa như huyết mạch tương liên đến từ cả hai phía khiến chúng ta nhận ra mình đều cùng thuộc một nhóm người.

Vậy là từ đó, ta có thêm hai vị tiểu muội.

Phải chăm sóc cho hai cô bé con trong hoàn cảnh khắc nghiệt này không phải việc dễ dàng gì, nhưng bằng cách nào đó, chúng ta vẫn xoay sở để cùng nhau sống sót.

Và nhờ có thêm hai cá thể linh tộc để đối chiếu, ta biết được tình trạng vô cảm của mình không liên quan gì đến chủng tộc cả.

Cũng nhờ sự xuất hiện của các nàng, những tình cảm trước nay chưa từng có dần dần nảy nở trong trái tim ta.

Ta bắt đầu bận tâm hơn khi giết người trước mặt hai cô bé, lo lắng khi các nàng thụ thương, an tâm khi cả hai ăn no ngủ kỹ, vui vẻ lúc các nàng khám khá ra năng lực nào đó của bản thân.

Thậm chí, ta còn suy nghĩ lại về dự định luyện tập một bộ quy tắc ứng xử vốn đã bỏ đi từ lâu.

Mặc dù, thay đổi này vốn rất nhỏ, chẳng ảnh hưởng gì đến thái độ của ta với vùng thế giới xám xịt còn lại. Và theo lí tính mà nói, nó ít nhiều làm lưỡi dao của ta mất đi độ sắc bén vốn có.

Nhưng… trải nghiệm này thật không tệ.

………

……………

…………………

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng đã được một khoảng thời gian rồi không còn nhóm người mới nào được đưa đến nữa.

Nhu yếu phẩm không phải là vấn đề, đoạn thời gian trước ta đã tìm ra được cách chăn dắt một nhóm nhỏ trùng tộc.

Chỉ là có thời gian thảnh thơi cũng khiến ta suy nghĩ về chuyện rời đi, hai cô bé không thể ở mãi chỗ này được.

Không tính Edel cũng không rõ lai lịch của mình như ta, Vô Miên có tộc nhân của mình ở thế giới bên ngoài.

Đang lúc ta đang không biết phải làm sao, một người phụ nữ bỗng xuất hiện ở bí cảnh này, tìm đến chúng ta.

Sau phút đầu trò chuyện làm quen, bà ấy đưa chúng ta thoát khỏi nơi này.

Ta không nổi lên được sự cảnh giác với bà ấy, một phần vì không cảm thấy ác ý nào cả, nhưng chủ yếu là vì bà cũng là linh tộc, một người “có màu” trong mắt ta.

Hơn thế nữa, có muốn phản kháng cũng vô dụng, bà ấy là tồn tại hùng mạnh nhất ta gặp được kể từ lúc chào đời, thậm chí vượt qua tất thảy những phạm trù ta có thể tưởng tượng trước đó.

Bà ấy gọi mình là Liên Hoa, đây cũng là lão sư của chúng ta sau này.

------------------------------

Vậy mà đã hai năm trôi qua, vận mệnh xoay vần, ta lại trở về nơi ở cũ, trường đào tạo danh kỹ trước đây.

Chỉ là nơi này cũng đã thay đổi, dù nhìn qua không khác gì, mục đích tồn tại lúc trước của nó đã không còn.

Lão sư sau khi lấy lại quyền kiểm soát nơi này từ đám thế lực cũ cũng căn bản không quản sự. Mà lại, lấy lý do người quen, người còn ném cho ta quyền quản lí, để ta muốn làm gì thì làm.

Ta dĩ nhiên cũng không quản, để cho mọi người ở đây tự do lựa chọn, ai muốn có thể tùy ý rời đi, người ở lại cứ từ từ suy nghĩ về tương lai.

Kì thực, với lượng tài sản khổng lồ ngôi trường này tích lũy, nó sớm đã không cần nguồn tài trợ nào khác để duy trì. Hoạt động kinh doanh của nó trước đây chủ yếu là vì công tác tình báo và xây dựng mạng lưới quan hệ nhằm bảo hộ bản thân. Mà những vấn đề này khi lão sư quay về thì cũng đã biến mất.

Chỉ còn lại một điều tương đối khó xử, chính là đợt hàng hoá cuối cùng… À, không đúng, là khoá đào tạo cuối cùng không cách nào tốt nghiệp, vốn dĩ cũng bao gồm ta trong số đó.

Việc này cũng đành tạm gác lại, từ từ nghĩ cách.

Cứ thế, cuộc sống của ta bình tĩnh trôi qua, nếu không có gì thay đổi, tỉ muội chúng ta sẽ lớn lên dưới sự chỉ dạy của lão sư, trở thành người của Liệp Sát Đường, phụ giúp lão nhân gia quản lý sự vụ.

Chỉ là, gần một năm sau, biến cố chợt xảy đến, khoảng thời gian ngắn ngủi mà kinh tâm động phách này sẽ in dấu lên tâm khảm của chị em chúng ta suốt cuộc đời.

Dù đầy kinh hiểm, đây lại là bước ngoặt quý giá nhất cuộc đời ta, là lần đầu tiên ta gặp gỡ định mệnh của đời mình. Chủ nhân của ta ! Tình yêu của ta, Abyss.

-------------------------------------

( Chương sau là xong phần ngoại truyện của Khinh Doanh rồi ! Không biết mọi người cảm thấy những những chương dạng này ra sao ? Dự là cũng khá lâu mình mới viết ngoại chương lại !

Nếu vẫn còn tò mò lai lịch của Khinh Doanh thì cứ thoải mái bình luận nhé, mình sẽ trả lời trong phạm vi cho phép.

P/s: Có ai hứng thú với tương lai của những em gái chung khoá đào tạo với Khinh Doanh không ? Hố đào sẵn đó, hy vọng có thể lấp sớm, lúc đó chắc tăng độ tuổi lên 18+ được rồi ^^ )