Ngoại chương: Chuyện về Khinh Doanh (1)
---------------------
( Chương này diễn ra đâu đó trong khoảng thời gian 2 năm khi Abyss và Khinh Doanh bắt đầu sống chung )
Trong một phòng tập huấn dạng mái vòm, hai thân ảnh nữ tính một lớn một nhỏ đang có một trận đấu tập. Gọi là đấu tập cũng không chuẩn cho lắm, vì thân ảnh nhỏ hơn hoàn toàn bị áp chế.
Thiếu nữ kia không ai khác chính là Khinh Doanh, bộ dạng của nàng lúc này nếu để Abyss nhìn thấy chắc chắn sẽ đau lòng không thôi.
Khinh Doanh lúc này trông vô cùng chật vật, toàn thân chằng chịt vết thương, khắp người nhễ nhại mồ hôi hoà lẫn máu, tựa như một huyết nhân. Mái tóc đen dài tán loạn phủ khắp cơ thể, che đi một bên mắt, để lộ ra con mắt còn lại vẫn sáng ngời tràn ngập chiến ý, bất chấp lá phổi khô kiệt thở không ra hơi của nàng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vưu vật thì chật vật thế nào cũng vẫn là vưu vật. Trong trận đấu, từng động tác nhào lộn né tránh, chống đỡ hay tập kích đều đem sự dẻo dai, uyển chuyển và khiêu gợi của cơ thể tuyệt mỹ kia phô bày đến cực hạn.
Hơn nữa, bộ đồ da bó sát gợi cảm vốn đã cực kỳ tôn dáng mỹ nữ mặc lúc đầu đến giờ đã tổn hại không chịu nổi. Trên người Khinh Doanh lúc này chỉ còn những mảnh giáp xác được cụ hiện hoá từ ma lực của chính nàng, tập trung che phủ vài bộ vị trọng yếu. Đúng chuẩn những bộ giáp bikini cao cấp dành cho nhân vật nữ trong game nhập vai, nhìn thôi là nóng hết cả mặt, khục, ai hiểu đều hiểu.
Bộ dạng chật vật khụy gối thở gấp của mỹ nhân trông thật thê mỹ mà cũng không kém phần nóng bỏng táo bạo.
Đáng tiếc là trận đấu này không còn ai khác theo dõi, bỏ qua những màn trao đổi chiêu thức kịch tính, chỉ ngắm nhìn hai đối thủ thôi cũng tuyệt đối là một sự hưởng thụ. Không chỉ Khinh Doanh, mỹ phụ nhân đang bồi luyện cùng nàng cũng là một người đẹp hiếm có.
Đối mặt với Khinh Doanh là một người phụ nữ trung niên mang vẻ đẹp phương Đông vô cùng quý phái. Mái tóc hoa râm búi cao để lộ cần cổ thon dài, vóc người ngạo nhân, trước lồi sau vểnh phối hợp hoàn mỹ với chiếc váy sườn xám màu xanh ngọc càng tăng phần gợi cảm.
Dù đã có tuổi, nước da của nàng vẫn căng bóng mịn màng, đây không phải loại vẻ đẹp theo kiểu thanh xuân tươi trẻ, mà là kiểu trải qua bảo dưỡng vô cùng tốt, tựa như một tấm lụa thượng hạng, mọi phương diện từ sắc tố đến độ mượt mà đều không chê vào đâu được. Làn da này khiến cho những vết chân chim trên khoé mắt phụ nhân cứ như là nàng cố tình để lại vậy.
Nếu nói trên thế giới này có những mỹ nhân mà thời gian không cách nào tạo thành dấu vết cho nhan sắc của các nàng, tỷ như mẹ của Abyss. Thì Liên Hoa phu nhân lại là loại người đẹp có thể đem dấu vết của thời gian coi thành vật trang sức, những vết chân chim đại biểu cho tuổi tác chỉ khiến dung mạo khuynh thành kia thêm phần vận vị.
Sở hữu một phong thái sắc sảo và nhãn thần bén nhạy đúng chuẩn nữ cường nhân, mặc trên mình trang phục sườn xám với chiếc tẩu tinh xảo trên tay, bờ môi gợi cảm lượn lờ từng dải khói, cộng thêm cả thế ngồi gác chéo chân đầy lơ đãng bất chấp việc đang trong một trận đấu. Ấn tượng mãnh liệt nhất vị phu nhân này đem lại có thể tóm gọn trong ba chữ Đại tỷ đầu.
------------------------------
“ Đủ rồi ! Hôm nay đến đây thôi ! ” - Cảm thấy thời gian bồi luyện không sai biệt lắm, Liên Hoa phu nhân vỗ vỗ tay nói.
“ Lão sư, con còn có thể tiếp tục ! ” – Khinh Doanh cố chấp đáp.
“ Được rồi cô bé, tiếp tục nữa thì sẽ bắt đầu ảnh hưởng xấu đến cơ thể của con lúc tỉnh lại, coi chừng cậu chủ nhỏ của con nhận ra đấy. ”
“ A… Thế thì đành thôi vậy ! ” – Khinh Doanh hơi tiếc nuối.
Nhìn thấy biểu hiện của cô học trò cưng, Liên Hoa hơi bực bội, bà bước tới đưa tay lên vuốt ve một bên má của Khinh Doanh, toàn bộ những tổn thương, tính cả những vết cắt sâu cứ như bùn đất bị rửa trôi, nháy mắt tan biến.
Ngắm nhìn thiếu nữ linh lung động lòng người trước mặt, Liên Hoa không nhịn được véo nhẹ một bên má nàng mắng yêu:
“ Nha đầu ngốc, nhắc tới tiểu tình nhân là ngoan ngoãn như vậy, thật tức chết lão nương ! Nghiệp chướng a… cả đám đồ đệ lão nương khổ tâm bồi dưỡng. Tại sao rau cải trắng ngon lành đều để cho heo ủi như vậy ? ”
“ Lão sư, không cho người nói xấu Aby ! ” – Khinh Doanh phồng má bất mãn.
“ Tốt tốt, lão nương nuôi ngươi mấy năm đều không chọc được ngươi lộ ra nhiều biểu cảm như vậy ! ”
“ Ta lần này không kể người nghe những chuyện gần đây của bá tước đại nhân nữa ! ”
“ Hay lắm, bây giờ đã dám uy hiếp ta rồi ! Ta thèm vào nghe về tên bạc tình đó…
Được rồi… Kể nghe một chút, ta chỉ cho con một vài thủ thuật khai thác sức mạnh chủng tộc ! ”
“ Người nói trước đi ! ”
Liên Hoa phu nhân nghiến răng:
“ Nha đầu, ta thấy con sắp bị tên nhóc đó dạy hư rồi đó. Haizz… Nghe đây, lần sau chiến đấu nhớ chú ý giữ gìn hình tượng, đừng để mình phải chật vật như vậy. Với linh tộc chúng ta mà nói, giữ phong thái trong chiến đấu quan trọng ngang với đánh bại đối thủ đấy ! ”
Khinh Doanh ngẩn người:
“ Lão sư, người đùa lại con à ? ”
Liên Hoa phu nhân mỉm cười ý vị:
“ Ai đùa con chứ. Cô bé ngốc, ngẫm lại một chút vì sao gương mặt con chưa bao giờ bị thương khi đấu với ta ? Không phải ta muốn nhường, mà là với lực lượng áp chế ngang nhau khi đấu với con, ta khó mà làm được.
Nhớ kỹ, với người khác, hình thức chỉ là thứ phản ánh bản chất của lực lượng. Nhưng linh tộc chúng ta lại có thể khai thác lực lượng từ những hình thức tương ứng. ”
Cụ thể thì cứ từ từ suy ngẫm, giờ thì đến lượt con đó ! ”
….
----( Một lúc sau )-----
Khinh Doanh từ từ mở mắt, âm thầm cảm nhận sức mạnh tăng lên sau lần mộng cảnh huấn luyện này. Lát sau, khi thân thể cơ bản đã thích ứng, nàng ngã người lên giường, khuôn mặt lộ ra vẻ hơi buồn chán.
Abyss hiện không có nhà, lần thăm kinh đô này nàng không đi cùng hắn, hai vị muội muội nửa tháng trước vừa theo sư tỷ rời đi, đoán chừng một đoạn thời gian sau mới ghé thăm lại.
Bá tước phu nhân dường như cũng biết nàng thường hay giữ liên lạc với lão sư, vậy nên miễn là Khinh Doanh vẫn giữ thành tích tốt trong khóa đào tạo hầu nữ, lịch trình của nàng tương đối thoải mái.
Lần này huấn luyện kết thúc tương đối sớm, vậy nên nàng đang rảnh rỗi.
Tiểu mỹ nhân buồn chán nằm trên giường gác tay lên trán, ánh mắt vô định nhìn lên trần nhà, một lúc sau mới nhỏ nhẹ thốt ra mấy chữ:
“ Aby không ở đây… Nhớ hắn ~ ♡ ”
---( Góc nhìn của Khinh Doanh )---
Ta là Mộng Huyễn Khinh Doanh.
Đây là điều đầu tiên mà ta nhận thức được kể từ khi chào đời.
Nơi ta sinh ra… có lẽ, là một khu rừng trên một hòn đảo nhỏ phía Đông đại lục, ta cũng không biết trước đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết một ngày nọ mình tỉnh giấc tại đây.
Sau khi tỉnh dậy, ta bắt đầu di chuyển, cũng không có mục đích gì cả, cứ đi tới thôi, đói thì hái trái rừng, mệt thì tìm chỗ nghỉ.
Cứ thế cứ thế, ngày nọ, ta tìm được một ngôi làng nhỏ ven đảo, nơi có thể xem như trường học đầu tiên trong đời ta.
Ta không lựa chọn tiếp xúc với người dân ở đó mà chỉ đứng ngoài quan sát sinh hoạt của họ. Nhờ vào đó, ta dần dần tiếp thu những nhận thức cơ bản. Ta học được giới tính, học được tuổi tác, hiểu sơ được ngôn ngữ, một vài tập quán cơ bản như ăn mặc, thứ khá đáng nhớ, vì nhờ đó mà ta tìm ra được khả năng cụ thể hoá ma lực thành đồ vật của mình.
Cũng có những khái niệm dù học được từ ngữ biểu đạt, ta thủy chung vẫn không rõ ràng ý nghĩa của nó, ví dụ như gia đình hoặc là… tình cảm.
Vì đây là nơi thú vị nhất để quan sát trên hòn đảo này rồi, vậy nên ta không đi tiếp nữa mà tiếp tục… “chung sống” cùng ngôi làng này thêm mấy năm.
Cho đến một ngày… một nhóm săn người đột nhiên xuất hiện, tập kích dân làng.
Ta ngồi trên một ngọn cây nơi xa, lẳng lặng nhìn cảnh mọi thứ bị tàn phá, yên lặng cảm thụ trải nghiệm mới mẻ này, hệt như lần đầu tiên tìm ra ngôi làng này vậy.
Bất chợt, ta chú ý vào một người phụ nữ đang bế con mình chạy trốn, đúng hơn là nữ hài trong ngực người mẹ. Ta có ấn tượng vì từng vô ý bị cô bé bắt gặp, cuối cùng còn tạo ra lời đồn về tinh linh rừng trong một khoảng thời gian.
Ta biết mình không nên nhún tay vào, cơ bản nhóm người này gộp lại thì nguy hiểm tương đương với những tồn tại ta luôn tránh đối đầu trong rừng rậm.
Vậy nhưng khi nhận ra một gã đàn ông của nhóm săn người đã phát hiện ra mẹ con họ, không hiểu sao ta lại đứng dậy.
…. Thế là ta bị phát hiện.
………..
Nhìn biểu lộ tham lam đầy dơ bẩn trên mặt gã đàn ông, ta vừa chán ghét vừa cảm thấy phiền muộn, cơ bản là ta không quá muốn xuống tay với những kẻ cùng giống loài với dân làng như những dã thú trong rừng. Nhưng tình hình này thì đành chịu.
Ngay khi ta sắp kết liễu mạng người đầu tiên trong đời, một người phụ nữ chợt lao tới đánh bay tên săn người. Nhưng tình hình cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, vì cô ả là thủ lĩnh của đám săn người, thuộc vài cá nhân mà ta cảm thấy mình không thể đối phó.
“ Phi !... Thằng khốn… may mà tao để ý. Bỏ cái tính phá hàng hoá của mày đi, một chuyến làm ăn cũng không dễ dàng, lần sau còn như vậy cẩn thận tao giết.
Hả ? Con bé này… chẳng lẽ… ”
Ả đàn bà chợt nghi ngờ nhìn ta, xem xét kỹ rồi còn lấy ra một ma cụ nào đó xác nhận. Thế rồi chợt mừng rỡ như điên:
“ Mẹ kiếp… trúng mánh rồi ! Con bé này là linh tộc ! ”
Đây là lần đầu tiên ta nghe gì đó liên quan đến thân thế của mình.
…….
Khi cuộc tấn công kết thúc, bọn săn người thu thập chiến lợi phẩm rồi rời đi, ta cũng được tính là một trong số đó.
Bọn chúng chắc có lẽ xem ta là một tồn tại quan trọng trong làng, sự phủ nhận của toàn bộ người dân càng làm chúng thêm hiểu lầm, vậy nên chúng cũng không dò hỏi gì hơn.
Ta cũng không cảm thấy gì khi bị buộc phải rời khỏi hòn đảo, nơi đó cũng không còn gì đáng bận tâm nữa.
Nơi tiếp theo ta tới, có thể xem là ngôi trường thứ hai trong đời, thứ ảnh hưởng rất lớn đến nhân cách của ta sau này.
Năm đó, ta tròn ba tuổi.
---------------------------------
( Đã lâu không gặp, như dự định thì đây là ngoại chương về Khinh Doanh, mong mọi người thấy thích.
Mỗi lần viết ngoại chương đều bị lặp từ ta nhiều quá, chẳng biết cách nào để khắc phục. )