Chương 45: Ngoại chương: Chuyện về Khinh Doanh (3)

Lần đó ta thật sự quá bất cẩn, dù có là vị a di nuôi nấng mình lúc nhỏ, với một người đã lựa chọn rời đi khi lão sư tiếp quản chỗ này lại đột ngột muốn trở về, ta đáng lẽ nên lưu ý hơn.

Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ta liền biết có điều không ổn, tiếc là đã muộn. Tệ hơn nữa, ta còn để hai vị muội muội bị vướng vào việc này.

Nhưng điều khiến ta ngoài ý muốn và không hiểu nổi chính là việc bọn bắt cóc này lại sở hữu tàn phiến của Vô căn thụ.

Nói thật, bọn ta chưa đáng giá tới mức đó, còn nếu người chúng nhắm vào là lão sư, chúng đáng lẽ nên biết việc dùng nó cho một vụ bắt cóc là ngu tới cỡ nào. Cứ như đi bắt cóc mà chủ động gửi vị trí về cho thân nhân đối tượng vậy.

Mãi đến lúc bị đưa lên thuyền của chúng, nhìn thấy gã đàn ông đã phát hiện và ném ta vào dị vực mấy năm trước đang cãi vã cùng một tên nhìn như thủ lĩnh của đám bắt cóc này, ta mới lờ mờ đoán ra được tình hình.

Có vẻ như chúng đang trong một phi vụ khác, việc bắt cóc ta chỉ là hành vi tự tác của gã thành viên kia. Ba năm không gặp, giờ hắn thậm chí còn ám ảnh về ta hơn lúc trước nữa.

Chỉ là ta có chút hiếu kì, phi vụ này nhắm vào ai mà đến mức phải xuất động một thần vật như tàn phiến ?

……

…………

………………

Lần đầu tiên gặp gỡ Aby, ta ngạc nhiên đến ngây ngẩn cả người.

Đó là một bé trai còn rất nhỏ, chỉ trạc tuổi Edel, từ trang phục và khí chất khả năng cao là con em của gia tộc lớn nào đó ở Thần Toạ.

Dù trong hoàn cảnh bị bắt cóc, cậu bé lại chẳng chút sợ hãi, ánh mắt toát ra vẻ lanh lợi tự tin không hợp độ tuổi, vẻ ngoài ưa nhìn trông rất bụ bẫm đáng yêu.

À quên, mấy cái trên không phải trọng điểm, mấu chốt là, anh ấy trong mắt ta lại có màu sắc.

Trong thoáng chốc, ta còn tưởng rằng mình lại gặp được một linh tộc, nhưng rất nhanh phủ nhận suy nghĩ trên.

Mặc dù gọi là tộc, thật ra khái niệm này dùng để chỉ những cá nhân bẩm sinh mang trong mình mối liên kết với linh giới, một trong bảy Thiên ngoại thiên, tựa như các tinh linh và linh thú vậy.

Vấn đề là từ trước đến nay, một cá thể linh tộc hoặc là nữ, hoặc là vô tính, chưa từng tồn tại giới tính nam.

Định thần lại quan sát thật kĩ, ta xác định trước mặt mình đúng là một cậu bé, và hoàn toàn không phải linh tộc.

Mất một lúc lâu, ta mới ý thức được đây là lần đầu tiên mình nhìn một nam tính rõ ràng đến vậy, có chút mới lạ, lâu lắm rồi ta mới có lại cảm giác muốn chủ động tìm tòi về một thứ gì đó như vậy.

Dù sao thì anh ấy cũng ngẩn người nhìn lại ta mà, không biết Aby lúc đó đã nghĩ gì ? Nhưng ánh mắt của anh ấy không khiến ta chán ghét, vậy nên chúng ta cứ thế ngắm nhau cả buổi trời.

Mãi đến lúc tiếng ho của Edel vang lên thì cả hai mới hoàn hồn lại. Đối mặt với sự cảnh giác và sợ hãi của hai vị muội muội, Abyss không tỏ ra khó chịu mà chỉ nhẹ nhàng chào hỏi.

Anh ấy còn tinh ý chọn một vị trí phù hợp, vừa giữ khoảng cách nhất định vừa nằm trong tầm quan sát để giúp bọn ta an tâm hơn. Xét theo ấn tượng ban đầu, Aby là một thiếu gia quý tộc có giáo dưỡng, là một người tốt.

Có điều, đến giờ ta vẫn chưa hiểu câu “ Tiểu cô nương, đẹp như ngươi tám chín phần sẽ là nữ phản diện ! ” anh ấy nói thầm lúc đó có hàm ý gì.

………

……………

Tương tác tiếp theo của chúng ta là khi phần cơm bị ếm bùa được đưa tới, lúc đó ta vậy mà lại lên tiếng nhắc nhở. Nghĩ lại, dường như đó cũng là lần đầu ta chủ động bắt chuyện với một nam tính thì phải ?

Những hành động sau đó của Abyss khiến chị em ta ngỡ ngàng. Sau khi chén sạch chỗ đồ ăn khó nuốt đó với vẻ mặt nhăn nhó, anh ấy lại như làm ảo thuật lấy ra rất nhiều bánh trái ngon lành đưa cho bọn ta.

“ Đây là… khắc ấn, cậu ấy thuộc một gia tộc đồ đằng, còn nhỏ như vậy đã nắm giữ đồ đằng chi lực ? ” – Ta có chút ngạc nhiên.

“ Nếu không sợ ta là chim mồi bọn bắt cóc phái tới thì cứ ăn tự nhiên. ”

Câu trêu chọc trên bị ta dứt khoác phủ nhận, chẳng hiểu sao nhìn điệu bộ mất hứng của Aby lúc đó, ta có chút vui vẻ.

Sau chuyện này, ta càng khẳng định anh ấy là một người tốt, chỉ là có chút tinh nghịch.

Vừa nghĩ, ta vừa đưa một mẫu bánh lên miệng nhấm nháp. Ừm ! Thật ngọt…

-------------------------

Sau đó, mọi chuyện diễn tiến quá nhanh, sư tỷ tìm đến ứng cứu, nhưng lại thất bại trong gang tấc. Thế là ba chị em ta, Abyss cùng hai gã ác nhân bị cưỡng chế truyền tống tới lõi một hầm ngục đã sụp đổ, một vùng không gian phong cấm ma pháp.

Thời gian càng trôi, tình thế ngày càng nguy hiểm, nhất là khi thông tin về cái chết của tên đầu lĩnh được truyền đến, ta rõ ràng sự điên loạn của hai gã ác nhân cách bộc phát không xa.

Nhớ đến ơn nghĩa của số bánh kẹo, ta vốn định bảo Edel và Vô Miên cố đừng làm liên lụy hắn. Nhưng khi nhìn lại, ta nhận ra hai vị muội muội cũng không cần ta nhắc nhở, thì ra các nàng…

Như dự đoán, không bao lâu sau, chị em ta đã bị bọn bắt cóc nhắm vào. Trước cái nhìn biến thái đầy dơ bẩn của gã quý tộc béo ú cùng ánh mắt tàn độc như hổ đói của tên ác nhân còn lại, trong tâm ta lần đầu dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Ôm chặt hai vị muội muội, lòng ta tràn ngập hối hận cùng tội lỗi vì đã kéo các nàng vào hoàn cảnh này.

Ngay giờ phút tối tăm đó, một hình bóng vàng rực bùng lên, như sao băng vụt qua trước mắt chúng ta, cuốn đi gã quý tộc.

Định thần lại, thứ đầu tiên lọt vào mắt ta là hình ảnh tên bắt cóc trọng thương đang lao vào Abyss.

Trước cả khi kịp suy nghĩ, ta đã tự động lao tới, bất chấp việc phải vắt kiệt toàn bộ lượng ma lực còn sót lại trong cơ thể.

Ta thành công giáng một đòn chí mạng vào đối thủ, nhưng cũng bị hắn quật xuống, cùng hai muội muội ngốc lao đến đỡ ngã lăn, bị ép vào vách tường.

Sát ý điên cuồng ập đến, chị em ta đã gần như từ bỏ trước vận mệnh tử vong không thể tránh khỏi.

Ít nhất, đó là suy nghĩ của chúng ta khi bóng lưng kia chưa xuất hiện.

Một bóng lưng nhỏ bé giang tay che chắn cho ba chúng ta trong thời khắc tuyệt vọng nhất.

Nhỏ bé, nhưng cũng rất vĩ đại, như có thể gánh cả bầu trời.

-----------------------

Khoảnh khắc Aby xuất hiện, tâm trí ta lập tức buông lỏng, chẳng hiểu sao ta lại tin chắc chị em mình giờ đã an toàn rồi.

Trong mơ hồ, ta bất chợt nghĩ đến đây chẳng phải là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển hay sao ?

Tính ra thì, suốt tuổi thơ trong trường đào tạo nữ nô, mấy mẫu chuyện dạng như vậy có thể xem như những truyện cổ tích duy nhất mà ta được tiếp xúc.

Có điều, chúng vốn được dùng như những tài liệu mặt trái, để chỉ ra việc một nữ tử phải lòng ai đó từ những tình huống như vậy chỉ là ảo tưởng của đám nam nhân mà thôi.

Ta được dạy tình tiết này vốn lỗi thời và phi thực tế tới mức nào, chỉ có loại nữ nhân nhàm chán mới thật sự dính phải.

Nhưng mà, …

Cảm giác nóng rực hai gò má không thể lí giải, cùng với trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực mà dùng phương pháp hít thở nào đi nữa cũng chẳng thể bình tĩnh lại này …

À... thì ra… ta cũng là một nữ nhân nhàm chán!

----------------------------

Sau khi nguy cơ đã qua, ta mới nhận ra một sự thật, vừa rồi là lần đầu tiên Abyss giết người.

Chứng kiến biểu lộ thất lạc của hắn khiến ngực ta đau nhói.

Trong lúc ta đang không biết nên nói gì để an ủi, Aby thế mà quan tâm hỏi chị em ta còn gì ăn không, lại đem chút lương thực sót lại đưa hết cho chúng ta.

Mặc dù hắn cố ý giả vờ như vẫn chừa lại đủ cho mình, nhưng ta biết, hắn không có.

……

………

Đánh giá trước đó của ta dường như sai rồi, Aby chẳng phải người tốt, anh ấy đơn giản là quá ngốc thôi.

… Hơn nữa, còn có chút hư hỏng, thế mà lại dùng cách thức trẻ con đó để lừa hôn gián tiếp tỉ muội chúng ta.

Dù sao ta cũng định giữ lại phần của mình cho hắn, mới không để hắn toại nguyện.

… Ngượng chết người, ta thế mà lại đi liếm một chút ~

------------------------

Lần tiếp theo tỉnh lại, trước mắt ta là gương mặt lo lắng của Aby, khi cố cử động cơ thể, ta mới nhận ra mình đã suy nhược đến mức nào. Cũng may, chút sức lực còn lại cũng đủ để đưa cho Aby phần cảm ứng quả duy nhất ta để dành được.

Sau hồi lâu ngậm chặt miệng chống cự bị đút ăn, ta cuối cùng cũng khiến hắn bỏ cuộc. Nhìn Aby bực tức thảy trái cây vào miệng nhai, ta có chút áy náy, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, ta bị hắn cướp đi nụ hôn đầu.

Khoảng khắc đó, đại não ta bất chợt trắng xóa, suy nghĩ loạn thành một đoàn. Chỉ khi hương vị ngọt mát của nước trái cây hoà lẫn một hơi thở ấm áp, lạ lẫm mà dễ chịu tràn vào khoang miệng, ta mới dần lấy lại chút ý thức.

Dù trong đầu chưa hiện được suy nghĩ nào hoàn chỉnh, ta vẫn dựa vào ý muốn đẩy ra đầu lưỡi trả lại cho hắn phần thức ăn được mớm cho.

Nhưng giây phút đầu lưỡi cả hai chạm nhau, cơ thể ta trở nên tê dại như bị điện giật, suy nghĩ lần nữa mơ hồ. Dưới sự bá đạo gần như cưỡng đoạt của hắn, theo nhịp cuốn quýt, khuấy trộn mạnh mẽ ấy, ý thức của ta cũng từng bước hòa tan, trôi đi theo từng lần nuốt xuống.

Đến lúc này, ta đã chẳng còn nhớ rõ chi tiết về nụ hôn đầu của mình nữa. Chỉ chắc chắn một điều, tận sau khi mớm hết nước quả, cả hai vẫn tiếp tục khóa môi nhau rất rất lâu.

Thật lâu sau đó, cả hai mới tách nhau ra, ngượng chín mặt nhìn hắn vét lấy sợi nước bọt vương trên khoé môi liếm láp, ta chợt cảm thấy mình bị lừa rồi.

Nam hài trước mặt ta một chút cũng không ngoan, ngược lại, còn rất xấu xa, cũng rất hư hỏng. Uổng công ta lúc mới gặp còn cho hắn là người tốt, thật đáng ghét.

Vậy nên, ta tựa đầu vào ngực hắn, thật ấm ! Hắn lấy đi nụ hôn đầu của ta như vậy, giờ để ta ôm một chút không thiệt thòi đi ?

-----------------------------------

Những ngày sau đó là quãng thời gian chờ đợi tưởng chừng vô tận.

Trong một gian phòng kín không lối thoát, thức ăn không còn, thể trạng ba chị em cũng ngày càng sa sút, nhưng chúng ta một chút cũng không thấy tuyệt vọng. Trái lại, cả ba còn cảm thấy đoạn thời gian này trôi qua thật hạnh phúc.

Aby kể cho chúng ta thật nhiều câu chuyện thú vị, chỉ tiếc, có lẽ ta chẳng còn đủ sức để nghe hết nữa rồi.

Đêm thứ ba từ lúc bị kẹt tại nơi này, linh cảm thấy thời khắc ra đi sắp đến gần, không muốn các muội muội quá bi thương, ta đã ngỏ ý nhờ hắn giúp đỡ.

Nhìn ánh dao loé lên trên tay hắn, ta không sợ hãi gì, chỉ thấy có chút luyến tiếc, thật muốn bên hắn lâu hơn chút nữa.

Nhắm mắt lại, mùi máu tươi rất nhanh truyền đến, nhưng rất khác với mùi máu từ những lần giết chóc trước đây. Ra đi trong vòng tay hắn, cảm giác cũng không tệ.

Thế nhưng, khi dòng máu nóng bỏng đó từ khoang miệng truyền vào cơ thể, khi sinh cơ đang tàn lụi của ta dần được kéo lại, có gì đó trong ta đã thức tỉnh.

Mở mắt ra, trong tầm nhìn nhoè đi bởi nước mắt tuôn trào, ta nhìn chằm chằm vào hình bóng của người đã trở thành tồn tại quan trọng nhất đời mình.

Khoảnh khắc đó, ta tìm ra nơi mình thuộc về, thế giới vốn vô hồn của ta đã có được sắc thái.

----------------------------

Có lẽ tận bây giờ, chàng ngốc ấy vẫn chưa hiểu thời khắc đó ảnh hưởng với tỉ muội chúng ta lớn đến mức nào.

Linh tộc ở một mức độ nào đó mang theo mình những đặc tính bẩm sinh của linh thú.

Một trong những đặc điểm được nhiều người biết đến nhất là sự nhạy cảm với huyết tinh. Một linh tộc lớn lên trong hoàn cảnh giết chóc rất dễ dàng sa đọa, trở thành một binh khí hình người.

Khi ấy, họ sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm với máu tươi, đặc biệt là khi tiếp xúc trực tiếp.

Thế nhưng, lại có một thứ mà ít ai biết đến, phản ứng với máu của linh tộc không chỉ có một loại.

Tùy vào tình huống, một linh tộc khi bị ép uống vào máu tươi, hoặc là huyết tính bộc phát, hoặc là… huyết khế nhận chủ.

Tựa như khế ước giữa tinh linh hay linh thú với con người vậy, có điều không phải khế ước đồng bạn, mà là chủ tớ.

Vậy nên, như một nghi thức xác nhận, ta đã trao cho anh ấy tên của mình, thứ đầu tiên ta nhận thức được khi chào đời, thứ đại biểu cho chính bản thân ta.

Ta đã trao cho Abyss … Mộng Huyễn Khinh Doanh.

………

……………

…………………