Chương 25: Đen ăn đen ? / Lão phu đến muộn !

Yêu nữ Miwakune Hatsune cũng chẳng ngạc nhiên gì khi bị nhận ra, cười nhạt nói với tên đầu lĩnh:

“ Ngươi là thuộc hạ của tên đường chủ vô danh tính đó sao ? Lá gan cũng to lắm ! Trong khi đang bắt cóc người của chúng ta mà vẫn dám nhận thêm phi vụ khác à ?

Được rồi, an tâm lên đường, bổn cô nương thay các ngươi tiếp nhận vụ làm ăn này ! ”

“ Khinh người quá đáng! Vụ bắt cóc hai con bé còn lại là ngoài ý liệu, chúng ta nhận sai. Nhưng con bé tóc đen đó vốn dĩ là người của bọn ta, chính Liệp Sát đường các ngươi lúc trước vô cớ lấy nó đi. Xem Vô Gian đường chúng ta không có mặt mũi ?

Miwakune, đừng quá mức ! Xưa khác nay khác, Liệp Sát đường các ngươi không thể mãi đại biểu cho Nhị Diện được đâu ! ” – Tên đầu lĩnh tức giận quát.

Tiểu yêu nữ khẽ cười lạnh:

“ Rất đáng tiếc, bất kể là lúc trước, hiện giờ hay mãi về sau, Nhị Diện vẫn sẽ luôn do bọn ta làm chủ. Đám thuộc hạ các ngươi nếu đã nổi lên dị tâm, vậy thì cũng không cần thiết tồn tại nữa ! ”

Tên đầu lĩnh thật sự thấy rất hối hận, hắn vốn không nên vì một phút bốc đồng mà bắt cóc ba nữ hài. Kế hoạch vốn đã có chút phát triển xấu ngoài dự liệu, việc rước đến sát tinh này càng làm mọi thứ rối tung lên.

Bất đắc dĩ, hắn đành hạ giọng:

“ Ngươi có thể lấy lại mấy con bé, chuyện lần này chúng ta sẽ tạ lỗi sau. Còn về thằng nhóc kia, vụ làm ăn này là theo chỉ thị trực tiếp từ hội đồng, mong tiểu thư nể tình bỏ qua ! ”

“ Hội đồng ? Hừ… Thì ra đây là lí do các ngươi có tàn phiến của Vô Căn Thụ. Chẳng trách mấy năm gần đây Vô Gian đường không an phận như vậy.

Thì thế nào ? Bổn cô nương hôm nay chính là muốn đen ăn đen. Nếu hội đồng đã dám bỏ qua ý kiến của lão sư mà tự ý ra quyết định, chúng ta cũng không cần nể tình với mấy con chó của bọn hắn nữa. ”

“ Ngươi… Miwakune, suy nghĩ lí trí một chút ! Vụ việc lần này nước sâu hơn ngươi tưởng nhiều ! ”

“ Ai nha ♡~ Doạ sợ nhân gia rồi ! So bối cảnh ? Ngươi đi mà nói với cha mẹ của thằng nhóc ấy ! ”

Tên đầu lĩnh cứng họng trước câu trêu chọc của mỹ nữ. Bất chợt, mặt hắn biến sắc.

Như đã câu giờ đủ, Miwakune khẽ xoay cổ tay, sàn boong tàu lập tức toát ra một lỗ hổng, một đoá tử liên bọc lấy mấy đạo thân ảnh nhỏ từ trong đó lao ra.

Mấy tên đang bao vây lấy nàng thì như trúng phải vô hình công kích ôm đầu thống khổ. Gã đầu lĩnh vung lên áo choàng muốn cướp lại lũ trẻ, nhưng cũng chỉ khiến chuyển động của đoá sen khựng lại đôi chút.

Trong tích tắc đó, gã đã nghĩ tới rất nhiều phương án đối phó. Tấn công mỹ nữ nhằm vây Ngụy cứu Triệu ? Nhìn những bông sen ngưng tụ sẵn trên tay còn lại của nàng, hắn không chắc việc này sẽ khả thi.

Rốt cuộc, tên đầu lĩnh cắn răng lựa chọn phương án dự phòng sau cùng của kế hoạch lần này, thứ vốn được lập ra dành cho lúc mọi việc bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát.

“ Tàn phiến ! Bạo ! ” - Gã quát lớn.

Lập tức, một nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ phòng chỉ huy của con tàu, một luồng dao động không gian phá tan cửa sổ bắn về phía đoá sen đang bao bọc lũ trẻ với một tốc độ nhanh khủng khiếp. Miwakune hoảng hồn, trong khoảnh khắc đó nàng chỉ kịp thi pháp gia cố lực phòng ngự cho đoá tử liên.

Tiếc rằng đó lại là lựa chọn sai lầm, khi luồng dao động bắn trúng hoa sen thì nàng mới nhận ra lực trùng kích không lớn tới vậy. Tuy nhiên, nó lại như một chiếc lưỡi ếch bọc trọn lấy vùng không gian xung quanh đoá hoa, cô lập mọi thứ trong đó rồi kéo chúng về với tốc độ nhanh gấp bội.

Lúc mỹ nhân phản ứng lại muốn gia tăng lực khống chế thì đã quá trễ, lũ trẻ đã bị ném vào một lỗ hổng không gian mở ra ngay vị trí tàn phiến Vô Căn Thụ phát nổ. Tên thuộc hạ thân tín của gã đầu lĩnh đang giữ tàn phiến cùng gã quý tộc xui xẻo đứng gần đó cũng bị cuốn theo.

…...

……………

……………………

Bầu không khí hiện trường dường như đọng lại, tên đầu lĩnh thấy hơi nực cười vì hoàn cảnh tương tự cũng vừa diễn ra gần đây thôi. Có điều lần này, hắn mới là người ở lại gánh chịu cơn phẫn nộ của thân nhân đám trẻ bị bắt đi.

Miwakune đã thực sự nổi giận, không còn chút vẻ trêu đùa nào trên dung nhan tuyệt trần đó nữa. Khí chất của giai nhân cũng ngay lập tức chuyển từ một yêu tinh chọc người thành một huyết sắc thiên sứ, cao ngạo mà mỹ lệ.

Rõ ràng, danh xưng Tử vong chi hoa chính là để chỉ trạng thái hiện giờ của nàng.

“ Đáng ghét ! Đám hèn hạ các ngươi, đi chết cả đi !!! ”

---------------------------------

Chừng nửa giờ sau, ………

Trên mặt biển chỉ còn lại hai đạo thân ảnh là Miwakune và tên đầu lĩnh, chiếc tàu và những tên còn lại đều đã chìm dưới đáy đại dương.

Gã đầu lĩnh chịu thương tích không nhẹ, vết thương khắp người, bấu lấy đôi vai đang rỉ máu lườm chằm chằm vào người đẹp.

Miwakune cũng đang điều hòa lại nhịp thở, đối phó tên đầu lĩnh này khó khăn hơn nàng nghĩ. Nàng đang nhủ phải cố bình tĩnh lại một chút, tránh cho địch nhân bắt lấy sơ hở tự sát thì phiền.

Bất chợt, tiểu yêu nữ biểu tình kinh nghi bất định nhìn về phía sau đối thủ.

Nhìn biểu cảm ấy, gã đầu lĩnh trong một thoáng cảm thấy muốn bật cười, khinh bỉ nói:

“ Hừ ! Chúng ta đều là người xấu, ngươi muốn dùng thủ đoạn đánh lạc hướng ta cũng không sao. Nhưng sử dụng chiêu trò trẻ con cũ rích này thì lại xem thường trí thông minh của ta quá đấy.

Hả ??? Sao tự nhiên ta lại đổ mồ hôi nhiều như vậy ? ”

Cảm giác khủng bố vô tận lúc này mới từ cơ thể truyền đến ý thức của gã áo đen. Áp lực kinh hoàng đủ khiến tâm lý chai sạn của một kẻ ngụp lặn mấy chục năm trong thế giới ngầm phải sụp đổ.

Cơ thể gã cứng lại như con thú nhỏ đối diện kẻ săn mồi, muốn tự sát cũng không thể.

Gã đầu lĩnh lúc này cảm tưởng như sau lưng mình đang đứng đấy một tồn tại khổng lồ, một thượng vị giả thuộc về tầng thứ vĩ đại đến mức hắn không cách nào nhìn đến chứ đừng nói chi là chống lại.

Tồn tại đó đang trong tâm trạng bực bội săm soi một con kiến giữa hai đầu ngón tay, mà hắn chính là con kiến nhỏ nhoi đó.

Hắn hiện giờ vô cùng mong muốn biểu cảm của Miwakune là trò lừa gạt, sau lưng hắn thực ra không có ai cả.

Một giọng nói vang lên dập tắt chút tâm lý may mắn còn sót lại của gã. Nếu Abyss ở đây sẽ nhận ra ngay đó là vị kiểm lâm gia gia hắn quen thuộc:

“ Haiz… Xem ra lão phu đến muộn, thiếu chủ không còn ở đây nữa rồi !

Tiểu tử, khai ra tung tích của thiếu chủ, ta để ngươi sống lâu hơn một chút. ”

Lời phán quyết tàn nhẫn không để lại chút hi vọng sống nào.

Dù đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, tâm trí gã đầu lĩnh đã hoàn toàn hóa điên. Gầm lên tiếng thét đầy tuyệt vọng rồi xoay người đánh về phía sau, dù biết chắc đây sẽ là hành động cuối cùng trong cuộc đời, ít ra hắn cũng muốn nhìn rõ mặt người lấy mạng mình.

Chỉ tiếc đến mong muốn nhỏ nhoi đó cũng không thể thực hiện được. Chỉ một cú vỗ đầu hời hợt của lão giả, tên đầu lĩnh đã hoá thành một bãi máu. Mạng sống của hắn cứ như vậy kết thúc.

Lão kiểm lâm moi ra một đốm lửa ma trơi từ hộp sọ vỡ nát của kẻ xấu số, vừa ngắm nghía vừa lẩm bẩm:

“ Tiểu tử cũng có chút đảm lượng đấy. Ài, hi vọng phu nhân có thể tìm ra chút manh mối từ thứ này. ”

Đoạn, ông nhìn qua hướng Miwakune, sau một hồi nghiền ngẫm bèn nói:

“ Tiểu nữ oa ! Ngươi là truyền nhân của Liên Hoa phu nhân đúng không ? Thật là… chuyện tình cảm của lãnh chúa đại nhân, lão già ta cũng không muốn đụng đến. ”

Nói rồi, ông bèn ném cho thiếu nữ một công cụ truyền tin.

“ Tiểu nữ oa, nếu vô tình tìm ra manh mối nào của thiếu chủ thì báo cho lão già ta một tiếng ! ”

Dứt câu, lão kiểm lâm vô thanh vô tức biến mất.

Miwakune lúc này mới dám thở hắt ra một hơi, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sống lưng từ lúc nào. Dù không bị nhắm vào, sự hiện diện của lão cường giả vẫn gây ra cho nàng áp lực rất lớn.

Nắm lấy công cụ truyền tin, thiếu nữ nhớ lại hình bóng nam hài đã thấy lướt qua trước đó.

“ Cậu bé ấy là thiếu chủ nhà Warboar sao ? Còn nhỏ như vậy ? Nhìn cũng dễ thương đó chứ ! ”

Nghĩ đến tình huống lúc đó, Miwakune nhíu mày lo lắng.

“ Không biết bọn nhỏ hiện giờ ra sao rồi ? ”

-------------------------------

( Vẫn như cũ cầu bình luận đóng góp ý kiến.

Mọi người nghĩ sao về những thông tin mình cài cắm trong chương này ? Có ai thắc mắc thêm về các nhân vật đã xuất hiện hay được nhắc đến trong chương không ? Cứ mạnh dạn comment hỏi nhé !

Mong là mọi người không thấy mình đang kể lan man quá, các chương sau là tới đất diễn của main rồi.

Có vấn đề mình muốn hỏi. Chả là sắp tới đất diễn của main có thể kéo dài vài ba chương thì mình nên nhả từng chương như bây giờ hãy tích chương up một lần đọc cho đã, đỡ ngắt mạch cảm xúc ? Mong nhận được các ý kiến. )