Chương 37: Y Nhiên

Dù sao nếu như nữ nhân này cũng là kẻ bị lợi dụng , vương hạo cũng không hại đến tính mạng của nàng , nhưng tội chết có thể miễn , tội sống khó ta , sau này sẽ cho nàng một bài học sau . An hoàng thái hậu vừa đi ra khỏi càn thanh cung thì trong cung đã là mảnh ha hả tiếng cười , vương hạo thì vẻ mặt bất đắc dĩ lấy canh gà cho đường vận nhi uống , còn nàng thì khánh khánh liên tục .

" Phát động nhiệm vụ phụ : giải cứu tưởng y nhiên sau 5 ngày nữa , hoàn thành nhiệm vụ nhận được một kỹ thuật kinh doanh bất kì "

" Chú thích :bị người hãm hại , bán làm nô lệ " cái này thông báo cũng khiến cho vương hạo có chút mộng bức , đầu hắn hơi không đủ dùng, nhưng mà hắn cũng là mặc kệ , nếu như hệ thống ra nhiệm vụ chắc chắn sẽ có ích .

Do thời gian đợi lý bằng về quá lâu lên hắn đã bắt đầu sử dụng như gì mình còn để trong không gian hệ thống ,

" hệ thống tiếp nhận đế hoàng ấn đi " lời vừa nói song , vô số những hình ảnh truyền vào trong đầu của hắn , những khẩu quyết hành khí đến khắp các cơ thể , xung quanh vương hạo là tràn đầy một cổ khí thế kinh người , từ các khẩu quyết này vương hạo có thể xác định được có hai cách dùng với võ công này ,nếu như vận khí tràn ra xung quanh cơ thể , sẽ tạo thành một lớp chân khí hộ thể cực kì vững chắc , còn nếu là dồn về phía bàn tay sẽ tạo ra một chưởng ấn có uy lực cực lớn

" cái này sao giống mấy chiêu thức của đám lừa trọc thế " vương hạo thầm nghĩ

" đúng như ký chủ suy đoán , trước khi người sáng lập ra hoa hạ vấn là một đệ tử được thiếu lâm tự nuôi dưỡng từ nhỏ , vốn hắn đã sắp thành hòa thượng nhưng một vị cao tăng xem tướng nói hắn có khí thế của bậc quân vương , chính vì vậy mà hắn không hoàn toàn thành phật , nhưng vì lý do phật môn không thể truyền thần công ra bên ngoài , mà người này tư chất cực cao đã dựa vào các chiêu thức của thiếu lâm tự mà sáng tạo ra thần công này .

" thì ra là vậy , vương hạo cũng là rất khâm phục người này , nếu có thời gian hắn chắc chắn sẽ tì hiểu về hắn một chút.

Một nơi khác ngoài kinh thành , trong một ngôi nhà nhỏ một thiếu nữ đang chăm chỉ may từng đường chỉ , nàng này tầm 13-14 tuổi nhưng lại vô cùng xinh đẹp , mái tóc thắt hai bím , đôi mắt to tròn đầy khả ái , cái môi mỏng đỏ hồng hơi cong lên , vẻ mặt nàng có phần yếu đuối , và hơi lo lắng , tốc độ thêu thùa của nàng cực kì nhanh .

" ahhh .... " một chấm máu đỏ đã chảy ra từ đầu ngón tay của nàng , một lão nhân lọm khọm

nghe thấy tiếng kêu của nàng thì vội vàng đi vào .

" Y nhiên , con lại bị thương nữa sao , khụ khụ ..." giọng ông lão khơi khàn khàn , mang theo một vẻ lo lắng cùng yêu thương ,hắn chống gậy đi đến chỗ mà cô gái đang ngồi

" Gia gia , bệnh ngài còn chưa khỏi hẳn nha , không lên đi lại quá nhiều đâu " nàng chạy đến đỡ lão nhân ngồi xuống cạnh mình , hắn vuốt vuốt đầu cô nói

" Y nhiên của gia gia ngoan, con không phải quá cố sức , bệnh của ta cũng đã đỡ nhiều , con cũng không lên quá vất vả " lão nhân cầm đôi tay nhỏ nhắn , trắng nõn của tưởng y nhiên lên mà vuốt ve , ông chỉ vào từng vết thương trên đầu ngón tay cô đau lòng nói

" Tất cả là do ta không tốt , là ta vô dụng khiến cho con phải lo lắng nhiều , khụ khụ ... "hắn nói đến đây thì như đã hết khí lực không ngừng mà ho khan , cái này lại càng khiến cho tưởng y nhiên hốt hoảng , nàng đỡ lão nhân nằm xuống , sau đó thì chạy xuống căn bếp mang lên một bát thuốc nhỏ , nàng cẩn thận cho hắn uống ,

" gia gia không cần quá lo lắng , chỉ cần con mang hết mấy tấm vải thêu này đi bán chắc chắn là bệnh của gia gia sẽ được trị khỏi " xong xuôi , khi thấy lão nhân đã ngủ thì nàng đắp chăn chó hắn rồi tiếp tục công việc của mình ,

sáng sớm hôm sau khi lão nhân còn đang ngủ say , nàng đã dậy từ rất sớm , hôm nay nàng đã làm đủ 30 tấm lụa thêu để giao lại cho ông chủ , chỉ cần giao xong trừ đi tiền nợ trước nàng cũng có hơn 500 đồng , bỏ ra 300 đồng để chữa bệnh cho gia gia , còn lại hai chăm đồng thì sẽ mua một ít vải về để tự may , nàng không muốn đi thêu giúp người khác nữa , nếu tự mình may vải của mình thì có thể không cần quá vất vả , nàng âm thầm tính toán trong lòng

Nàng chỉnh chu lại ăn mặc một chút , sau đó thì đi vào trong bếp , lấy ra một cái nồi và một cái que tre nhỏ , đây là cách mà gia gia đã dạy nàng vì trời sinh dung mạo đã mỹ lệ , câu hồn đoạt phách lên mỗi lần đi đâu nàng đều phải trang điểm xấu đi một chút , nếu không trong nơi kinh thành tràn đầy là những kẻ nhị thế tổ nàng sẽ rất khó ra ngoài , chỉ thấy nàng cào nhọ nồi ra từ cái nồi cũ sau đó thì bôi lên răng làm chó nó xỉn màu đi , sau đó nàng soi vào trong một mảnh gương đồng cũ , nấy que tre chấm lên nhọ nồi rồi liên tiếp chấm lên má của mình , nàng còn chỉnh tóc mình hơi rối có dính một chút cặn bẩn .