Chương 36: Bị dọa ngốc

Dù gì đi chăng nữa nàng cũng chỉ có hơn 30 mươi tuổi , người ta có câu , nữ nhân 30 như lang , 40 như hổ , lại thêm ở trong cung nơi này lắm những quy chế , nàng là hoàng thái hậu một nước , mẫu nghi thiên hạ , việc xuất cung để ra ngoài chơi đùa cũng là rất xa xỉ , không chỉ vậy đám người thần bí kia lại luôn đi theo giám sát làm nàng càng thêm tức tối, nàng chính là ghen ghét với thiếu nữ lần đầu gặp mặt này .

" vì cái gì mà nàng ta lại hạnh phúc như thế ? vì cái gì a , chẳng lẽ vì nàng ta sinh ra muộn hơn hay sao " nghĩ đến số phận bi thảm của mình , nam nhân thì bỏ nàng mà đi , bị bắt vào nơi cấm cung tràn đầy mưu mô và xảo quyệt này , nhi tử thì cũng không biết ở nơi nào .

Nàng đang muốn nói cái gì đó thì vương hạo đã ngẩng đầu lên cho nàng một ánh mắt , đập vào mắt hắn là một nữ nhân vẻ ngoài mỹ lệ , mãi tóc đen bóng , làn da trắng nõn do được chăm sóc tốt , đôi mắt thì hơi toát ra vẻ mệt mỏi , ánh mắt của vương hạo tràn đầy đánh giá và đề phòng , cái ánh mắt sâu thẳm mà tràn đầy lãnh ý kia làm cho an hoàng thái hậu không khỏi rùng mình , nàng quay đầu lại đối mặt với ánh mắt kia sau đó nhìn xuống thứ cầm trên tay .

" Hoàng thượng , mới trở về cần phải bồi bổ sức khỏe ,ai gia đã cho người hầm canh gà để mang đến cho ngươi " không chú ý tới ánh mắt kia của vương hạo nàng vẫn tự nhiên mà lấy canh gà từ trong khay ra để trên bàn , lúc này đường vân nhi mới giật mình quay đầu lại , nàng lắp bắp kinh hãi , nãy giờ nàng chỉ chăm chú ngắm tranh mà quên mất có người vừa bước vào phòng .

Theo nầng biết bình thường lễ tiết trong cung rất nặng , không bị phạt rồi thì cũng bị chém đầu , mà người một thân hoàng bào có thêu phượng hoàng cao quý , chắc chắn là hoàng thái hậu đi , đường vân nhi mặt hơi trắng lập tức quỳ gối cung kính hành lễ

" Tham kiến hoàng thái hậu , hoàng thái hậu vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế " nàng không thấy nàng lên tiếng tưởng là hoàng thái hậu đang tức giận thì không dám đứng lên , mà hòang thái hậu thấy đường vân nhi như thế cũng là ngạc nhiên một chút , nàng ta liệt bừng tỉnh sau đó cho phép đường vận nhi đứng lên , tình cảnh bây giờ giữ nàng và vương hạo đang rất là căng thẳng , nếu còn giám làm khó nữ nhân mà hắn sủng ái thì chẳng biết mình mất mạng lúc nào không hay.

Mà đường vân nhi biết an hoàng thái hậu đến chắc chắn là có chính sự lên ngoan ngoãn đứng phía sau lưng vương hạo , bộ dáng của này bây giờ trông cực kì buồn cười , cái miệng nhỏ thì hơi dính một chút dầu mỡ do đồ ăn , cái tay thì không ngừng bóc vỏ nho cho vào miệng . an hoang thái hậu cũng không dám nói cái gì , bất giác trong phòng im lặng đến đáng sợ , vì không muốn nữ nhân này ở đây làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình hắn liền lên tiếng :

" Nữ nhân , đừng tưởng tôi không biết những chuyện mà bà đã từng làm , nếu ngoan ngoãn hai mẹ con các người may ra ta còn cho một con đường sống " lời nói của hắn không chút khách khí nào mà vào hẳn vấn đề , này câu nói trực tiếp khiến cho an hoàng thái hậu hơi biến sắc , nhưng nàng vẫn nở một nụ cười yếu ớt

" Có lẽ bệ hạ đã hiểu lầm ta cùng trạch nhi đi , ta ... ta có thể giải thích " Vương hạo biết an hoàng thái hậu cực kỳ yêu thương con trai mình .

" Thế ngươi nói sao về việc tên hoàng đế giả kia " vương họa hơi híp con hắt , giả bộ như rất tin tưởng , an hoàng thái hậu thấy thế cũng biết mình phải thật bình tĩnh , không thể để lộ ra bất kỳ sơ hở nào , mà nghe đến hoàng đế giả 3 chữ , đường vận nhi lập tức ngẩng lên nhìn an hoàng thái hậu , toàn thân đường vận nhi cung lập tức lạnh lẽo đi xuống , nhìn nàng không còn bộ dáng ngây thơ , ham am vừa nãy mà toàn thân tỏa ra cỗ sát khí kinh người

" Có lẽ hoàng thượng cũng biết , việc hoàng mất tích mấy ngày trước nếu nói ra ngoài sẽ không biết .... " nàng hơi run run bờ môi mà nói

" Cho lên đâu " vương hạo cười mà như không cười nhìn lấy nàng , hắn thấy đầy sự bất đắc dĩ cùng sợ hãi trong mắt an hoàng thái hậu nhưng cũng không tỏ ra cái gì , việc nàng bị bắt vào cung hắn cũng được tây môn không cho biết , chỉ là hắn muốn nàng sẽ trang đến khi nào

" Nếu có kẻ bất chính muốn tung tin đồn bậy sẽ không tốt đến thể diện của hoàng thất , lên ta mới có chủ ý như thế ," nàng nói đến đây thì không dám đối mặt với ánh mắt kia của vương hạ , đầu nàng hơi hơi thấp xuống mấy phần , nàng biết lời nói dối của mình ngu ngốc đến mức nào , nhưng sống trong một nơi như hoàng cung này , nàng biết việc gì đến rồi cũng sẽ đến .

Ngay cả đường vân nhi đứng phía sau lưng vương họa cũng là nở một nụ cười quái dị , nàng thầm nghĩ là nữ nhân này ngu ngốc thật hay là bị vương hạo dọa ngốc nữa .