.Dù rằng bận rộn nhưng cậu chủ Quang Chinh vẫn giữ thành tích học tập đứng nhất toàn trường,đứng thứ 2 là tôi, thứ 3 là Nhã Thư
Nhã Thư-” bộ não”của hội học sinh rất thân với tôi
Tôi vừa bước vào lớp cô ấy đã hỏi:”Cậu chủ Quang Chinh không trong lớp sao?Đã vào học rồi”
Tôi nói”Không,cậu ấy bảo để quên gì đó ở hội học sinh nên đến lấy rồi”
“Ơ...chắc cậu ấy trốn tiết rồi!”
“Hả ?”
Nhã Thư tích cực giảng giải cho tôi”Đấy là mật khẩu của cán sự hội học sinh nếu bảo “Tôi quên đồ ở hội học sinh”có nghĩa tôi trốn tiết.”
“Hả ? Ra thế ?”
“Vì làm hội trưởng hội học sinh vất vả quá! Phải tranh thủ nghỉ ngơi nên mọi người âm thầm chấp nhận điều đó. Cậu mến cậu ấy muốn thu phục trái tim của cậu ta cũng phải tróc vài lớp da mới được,cậy ấy rất bướng và không dễ tin ai nhưng khi đã tin rồi...Sẽ mãi mãi không bao giờ nghi ngờ”
Tại khu vườn treo của trường
“Cậu chủ Quang Chinh em thống kê giúp cậu chủ nhé!”
“Cô bạn giúp cách nào!?”
“Hở? Cứ mỗi sáu phiếu gạch”
“Khỏi”
“Sao cô bé vào đây được vậy? Tôi nhớ đã khóa”
“Em có chìa khóa dự phòng.Hôm nay em cũng quyết định cúp cua! Ngồi đây tắm nắng thích lắm!”Tôi nở nụ cười rạng rỡ
Cậu chủ nhìn tôi chăm chú”Tất cả cứ tưởng tôi cừ khôi thật ra chỉ có cái họ Đăng Trọng cừ khôi, không phải tôi.Thấy như mình đang lừa mọi người lúc nào cũng bị chú ý đâu dễ sống.Con người tôi... chẳng có gì phi thường cả...”
Một khoảng không im lặng, tôi quay sang nhìn cậu:”Em thấy cậu rất cừ”
Cậu quay mặt đi không nhìn tôi nữa:”Lạ thật! Sao tôi phải nói những điều này, cô bé đâu hiểu?”
Tôi đỏ mặt:”Em hiểu chứ.Nhìn khuôn mặt em ngốc nghếch thế thôi nhưng em hiểu thật đấy”
“Hở?”
“Ngôn ngữ dùng gởi gắm những suy nghĩ trong đáy lòng nên em hiểu tâm tư cậu chủ. Cậu chủ Quang Chinh phi thường lắm đó!Cho dù...Có người nào bất mãn cậu chủ nhưng không ai nói cậu không xứng làm hội trưởng cả
Vì anh là Đăng Trọng Quang Chinh...nên mọi người cứ cho đó là đương nhiên mà quên mất sức ép đằng sau cái tên đó.
Chỉ cần cảm nhận bằng trái tim sẽ phát hiện ngay thôi!!”
“Phải rồi tan học tôi muốn uống trà hoa hồng cô bé pha cho tôi nhé!”
Tôi vui vẻ”Vâng”
Tan học
“Ủa!? cửa phòng Quang Chinh hé mở...lén vào được không nhỉ?”
Kẹt...”Cậu chủ Quang Chinh”
Tôi chấn động trước khung cảnh mình vừa nhìn thấy “Cậu chủ Quang Chinh và Huyền Trâm đang...ôm nhau quần áo cả hai đều xộc xệch”
Tôi cười cười “Xin lỗi...em quên gõ cửa”Nói rồi phóng vụt như bay ra khỏi phòng,Huyền Trâm-Cậu chủ Quang Chinh?Lỡ trông thấy cảnh tượng không nên chứng kiến?Nhưng cậu chủ Quang Chinh gọi mình đến kia mà?Sao lại...
Cậu chủ Quang Chinh biết rõ mình sẽ đến!
Cậu ấy biết tan học...mình sẽ đến đây!
Cậu ấy... rất ghét mình”.
...
Huyền Trâm:
-Vậy anh vừa ý chứ. Anh chê Tiểu Vân phiền phức sao không nói thẳng mà lại dùng cách vòng vo đó để tổn thương cô ấy?
-Điều đó đâu liên quan Huyền Trâm.Chỉ là tôi...ghét cô ấy mà thôi.Cô bé ấy đâu yêu mến tôi tự đáy lòng.Còn Huyền Trâm sao phải thế? Chẳng phải Huyền Trâm rất thích cô bé đó à?
-Cô ấy đâu ngốc sẽ biết không phải thật tình tôi thích thế! Tiểu Vân cũng rõ anh làm thế vì muốn xúc phạm cô bé...
...