Chương 3: Trọng sinh mới biết sống sao

Chẳng biết từ lúc nào trên tay mẹ đã cầm một cây súng hạng nặng đầu súng canh ngay những tên cầm súng, bắn mà chẳng trượt phát nào chỉ có điều mỗi chiếc xe có rất nhiều người, người này chết thì người khác lên thay nên dù mẹ giỏi tới đâu thì cũng phải thua thôi, không được, tôi trọng sinh chính là vì bảo vệ cha mẹ không thể chết dễ dàng như thế được tôi còn phải làm rõ những chuyện đang diễn ra, phải trả thù.

Con quái thú bị đày đọa trong tôi đã trỗi dậy, những ngày tháng hạnh phúc ấm no đầy ấp tình yêu thương đã khiến tôi quên đi thế giới tàn ác ngoài kia tôi bảo muốn trở nên mạnh mẽ nhưng 15 năm trôi qua tôi vẫn không hoàn thành được bất cứ thứ gì.Lại còn yêu, thế giới màu hồng à! thật quá ngây thơ rồi.

Tôi lục lọi phía sau ghế bao nhiêu súng ống đạn dược mẹ đều để ở đó, cố tìm cho mình một món vũ khí thích hợp súng thì quá nặng, đây rồi, tôi tìm được hơn hai mươi quả lựu đạn đủ để chọi chết mười mấy chiếc xe đang đuổi theo nhưng vẫn chưa được mã hóa, bom điện tử à thú vị đây. Ôm chiếc máy tính yêu quý do chính mình lắp ráp lập trình luôn mang theo bên mình, tôi nhanh chóng truy cập phá bỏ rào chắn điện tử của quả bom, qua tấm cửa kính ngang hông đã bị bắn nát chọi nhẹ nhàng từng quả bom qua những chiếc xe lân cận, mới chọi thử 1 quả mà thành công ngoài mong đợi nhấn nhẹ một phát trên màn hình máy tính”KÍCH NỔ” ,không chỉ 1 chiếc mà những chiếc xe phía sau cũng bị liên lụy khói lửa nghịt trời. Tôi sờ cằm cảm thán:”Bom xịn”

Bố mẹ quay sang âm thầm giơ tay cái lên khen thưởng.Tôi nở nụ cười tươi giờ mới biết giết người cũng thú vị quá nha.

(Chuyên mục tò mò:

-Sao bố mẹ không dùng bom mà bắn chi cực quá vậy?.

Bố lắc đầu-bố không biết mở khóa

Mẹ lắc đầu -mẹ không biết dùng máy tính

Tôi trố mắt-cha mẹ mù internet con lại là một hacker ???)

Ở đâu đó không xa trên một chiếc xe Limmo, một thiếu niên đang cầm ly rượu lắc lư trong tay, nở nụ cười mỉm:”Dòng họ Lưu Vân à!Thú vị!”

“Cậu chủ Quang Vinh đi được chưa”

“Đi thôi”

Mọi chuyện qua đi tôi lại trở thành nàng công chúa sống trong nhung lụa học tập để trở thành người thừa kế và tạo dựng nên một sản nghiệp của riêng mình.

Chỉ khác một điều mà những người kể cả bố mẹ tôi đều không biết là đêm khuyu tôi không ngủ mà đánh nhau cùng những tên côn đồ, những món võ mà tôi học chẳng giúp ích gì khi đánh nhau cùng những tên côn đồ liều mạng, có những đêm tôi bị chém 3, 4 nhát dao trên lưng trên tay và trên đùi, mới đầu chỉ đánh với những nhóm tụ tập trộm cắp nhưng dần dần đồng bọn chúng kéo đến ngày càng đông, bọn chúng đều có phe phái lớn đứng sau nhưng tôi không những không sợ mà đánh ngày càng hăng thủ đoạn cũng càng ngày càng tàn nhẫn, từ việc đánh bầm tím đến khi máu thịt bê bết chúng van xin tha mạng tôi mới dừng tay. Có khi phải nằm liệt giường cả nửa tháng vì bị thương, phải để người hầu đem cơm lên phòng thế mà cũng không bị bố mẹ phát hiện, có khi mẹ lên thăm, tôi giả vờ bị sốt mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng nhưng rồi cũng thôi.

Tôi bị thương không hề đến bác sĩ gì cả,những loại thuốc mà tôi chữa thương đều là học được từ vị thầy thuốc đông y mà mẹ nhờ tới nhà dạy. Thuốc đông y coi vậy mà rất hữu hiệu những vết thương tôi đắp lên không hề để lại sẹo làn da trắng như ngọc không chút tì vết nhờ vậy nên mẹ vẫn không phát hiện ra,cũng có thể là do ảo tưởng của tôi.

Bởi cuộc chiến của tôi đã biến thành cuộc đọ súng từ khi nào và vết thương đạn bắn ở vị trí gần tim giúp tôi nhận ra rằng cho dù tôi có mạnh thế nào đi nữa cũng không thể địch lại nhiều người tôi cần có một tổ chức của riêng mình.