Giây phút lý trí sắp sụp đổ tôi nhìn thấy 2 hình bóng chạy về phía mình cao cao gầy gầy chẳng nhìn rõ mặt,giây phút đó tôi tưởng chừng như nhìn thấy cậu chủ Quang Chinh đang chạy tới mình.
Tôi đang ở đâu đây một không gian hoàn toàn màu trắng dường như không có điểm dừng, chẳng lẽ tôi chết rồi ư? đi loanh quanh tìm hiểu, những cây cột màu trắng chạm trổ những đóa hoa hồng màu trắng trông như thật tôi khẽ vươn tay sờ vào bỗng những bông hoa lóe sáng truyền tới cho tôi một thông điệp
“sống tốt! Kiếp này chính là sự bồi thường của ta
Đây là không gian lưu trữ con có thể đem theo bất cứ lúc nào miễn là con nghĩ đến nó...”
Lần nữa mở mắt ra nhìn thấy bố mẹ và không còn ai cả, hóa ra chỉ là ảo giác của tôi thôi.Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nhìn thấy mẹ khóc hai dòng nước mắt chảy dài,mẹ mếu máu:
”Em đã bảo chúng ta nên giúp con bé, con bé còn quá nhỏ để tự lập,nếu con có mệnh hệ gì thì em biết sống sao đây...”mẹ lại òa khóc nức nở
Bố nói:”anh đã phái người theo dõi hằng đêm chẳng ngờ lần này lại nguy hiểm tới vậy khi nào con bé tỉnh chúng ta sẽ...”
Tôi ho khan,bố mẹ cùng nhìn lại vây quanh tôi:”Con gái bảo bối tỉnh rồi à”
Tôi nghe giọng tôi khàn khàn:”Hai người ôm ôm ấp ấp con không tỉnh mới lạ.Hóa ra...bố mẹ đã biết mọi chuyên.”
“Đương nhiên, trong nhà có bao nhiêu con muỗi mẹ còn biết huống chi một con người to như con.Hôm đầu tiên con đánh nhau với người ta mẹ đã âm thầm đi theo,thấy con thích nên mẹ cũng không tiện nói.
Nhưng từ giờ con sẽ bị cấm cửa ,mẹ không muốn con gặp nguy hiểm như thế này nữa”
“Mẹ...”
Tôi quay sang bố:“Bố...người khuyên mẹ đi”
“Mẹ con nói đúng đó.”
“Cả người cũng...”
“Thế con thật sự muốn gì.Hãy nói đi bố mẹ sẽ giúp, ba người cùng đi sẽ nhanh hơn”
Tôi suy nghĩ, từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ nói với bố mẹ ước muốn của mình tôi cứ nỗ lực phấn đấu từng ngày chẳng ai biết tôi làm gì họ nghĩ rằng tôi đang vui đùa ,không ai biết mục tiêu lớn lao trong cuộc đời tôi,16 tuổi nói ngắn cũng không ngắn nói dài cũng không dài học tập để dần hoàn thiện, những khu phức hợp sòng bạc quán bar tôi dùng thân phận khác mở ra tuy kiếm được rất nhiều tiền nhưng vẫn chưa phải là đứng đầu, lúc nào tôi muốn vượt qua thì y như rằng bị chèn ép bởi một thế lực vô hình, đây là ranh giới của giới hắc đạo chăng :”Con muốn mạnh, muốn có thế lực của riêng mình cả trong hắc đạo và bạch đạo, sẽ không ai dám chà đạp con dưới chân, không còn ai dám đắc tội con mà phá hủy những thứ mà con muốn bảo vệ”
Bố mẹ nhìn nhau, nhìn thấy sự hiểu rõ trong mắt đối phương con của chúng ta trưởng thành rồi:
”Được”
Và hai người đã giúp tôi rất nhiều Loan Uyên (tên của mẹ ) nhường cho tôi tổ chức của mình hóa ra bà không chỉ là sát thủ mà còn là bang chủ Huyết Sát đã gác kiếm quy ẩn.
Hôm diễn ra cuộc bàn giao.
Tổ chức được xây dựng trong núi và để tránh bị phát hiện mẹ mua luôn những quả núi xung quanh, cả một khu rừng núi dài hàng cây số đều thuộc quyền sở hữu của mẹ.Chúng tôi bước qua hàng loạt cánh cửa với thủ vệ nghiêm ngặt mới đến được đại sảnh bên trong là một chiếc bàn dài đã ngồi 5 vị thủ lĩnh dưới quyền của Loan Uyên và xung quanh có hơn 500 người thuộc hạ, vừa thấy chúng tôi vào mọi người đồng loạt đứng lên khom lưng “Bang chủ”
Loan Uyên cất tiếng :”Mọi người ngồi đi”
Khi tất cả đã ngồi ổn định, bà nói,giọng nói không giận mà uy:”Mọi người cũng đã nghe nói rồi ta muốn đưa Huyết Sát cho con gái ta các ngươi có ý kiến gì không,nếu có ...bà đảo mắt một vòng tất cả những người trong phòng...ta cũng mặc kệ”
Tất cả đồng thanh:”Chúng tôi không đồng ý”
Bà có vẻ hài lòng, mọi người đều rất trung thành
Người tên Đại Hùng lên tiếng:”Bang chủ,người muốn nhường bang này cho cô ta,tuyệt đối không được,cô ta là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch miệng còn hôi sữa mà cũng đòi lãnh đạo, đây không phải một trò chơi, cô ta vẫn chưa có khả năng đó” hắn ta nói xong những người xung quanh cũng gật đầu phụ họa theo, đây là thống nhất trước đó rồi đi
Dù bị sỉ nhục là một cô bé vắt mũi chưa sạch tôi vẫn cười cười,ánh mắt sắt bén nhìn lướt qua những người có mặt ở đây rồi dừng trên mặt của người vừa nói chuyện không khí bỗng chốc lạnh lẽo. Tôi nói giọng nói không mặn không nhạt không thể hiện cảm xúc gì:”Các người hãy ra đề đi ta sẽ chứng minh”
Đại Hùng xì mũi khinh thường:”Chỉ cần ngươi đánh bại ta, ta sẽ thuần phục”
Tôi cười tươi:”Đánh với một thì quá đơn giản không bằng...tôi chỉ tay vào 5 người ngồi đó, tất cả các ngươi cùng lên”
Cả 5 người khuôn mặt méo mó nhìn nhau:”Oắt con ta sẽ cho ngươi biết tay”
Quay sang Loan Uyên xin ý kiến,cả 5 người không hẹn mà cùng nghĩ ăn hiếp con gái trước mặt bà có khi nào sẽ bị chém đầu không?.Một người trong số đó cao gầy mang kính gọng vàng lên tiếng:
“Bang chủ, trận chiến này xin người đừng nhúng tay, nếu muốn làm bang chủ trước hết phải chứng minh mình có đủ tư cách không đã”
Bà chỉ cười cười nhìn con gái mình bằng ánh mắt triều mến:”Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu, các ngươi bắt đầu đi, ta không can dự vào”
Nhận được lời xác nhận của bà tất cả 5 người cùng xông lên, trận đánh diễn ra 3 phút đã có kết quả, tất cả 5 người họ đều bị thương bên bả vai phải lực đạo mạnh như nhau còn tôi chẳng bị rối một sợi tóc nào, cả căn phòng hít vào một hơi, chấn động với những gì họ vừa chứng kiến, phải biết đó là 5 vị thủ lĩnh chẳng phải đèn đã cạn dầu mà muốn đánh là đánh à! lại còn nhanh như thế nữa những chiêu thức tôi sử dụng khiến bọn họ không kịp trở tay bọn họ như con cá nằm trên thớt chờ tôi mần thịt, giờ thì chẳng ai nói tôi không có đủ tư cách cả.Tôi đi về phía mẹ, người nhìn tôi bằng ánh mắt vui mừng, người đứng dậy nhường vương vị lại cho tôi, ngồi lên chiếc ghế chạm trổ công phu đảo mắt khắp phòng, những vẻ mặt khinh thường lúc nãy đã nhường chỗ cho vẻ khó tin sùng bái của họ, tôi hài lòng mỉm cười, khuôn mặt hiền lành vô hại nhưng giờ họ đều hiểu ra tôi không hiền lành dễ gần như vẻ bề ngoài, Huyết Sát của bọn họ sẽ mở sang một trang lịch sử mới chăng?