Chương 2: Trọng sinh mới biết sống sao

Năm 15 tuổi lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết rung động trước một người là gì.Hôm đó tôi cùng bố mẹ đi dự vũ hội mời những ông trùm trên thương trường, đó là lần đầu tiên tôi gặp anh, anh dịu dàng ấm áp mời tôi nhảy một điệu khuôn mặt khôi ngô vẫn chưa thoát nét trẻ con quá trẻ so với một người trọng sinh như tôi nhưng đã khảm vào trái tim tôi lấy ra không được vứt cũng chẳng xong.

Chắc anh phải chịu áp lực nhiều lắm! chúng ta đang dự buổi tụ họp mà những đứa trẻ ở đây sẽ trở thành những cô cậu tỷ phú tương lai, anh là người thừa kế của dòng họ Đăng Trọng một dòng họ lâu đời nắm giữ huyết mạch kinh tế của Châu Âu và Châu Mỹ và còn liên quan đến thế giới ngầm.

Anh có nụ cười ấm áp tính tình cởi mở nhưng tôi lại ghét Quang Chinh đó anh rất thích trò chuyện...Và không ai nhìn thấy những suy nghĩ thật sự trong lòng anh ấy .Vì anh ấy có nụ cười hoàn hảo. Thật ra tiếng sét ái tình không đánh trúng hôm vũ hội đó mà là trước đó nữa kìa.Sinh nhật lần thứ 12 bố tặng cho tôi một quyển truyện tranh những bức vẽ của con trai nhà Đăng Trọng, đọc tới phần kết truyện tôi khó hiểu hỏi mẹ

“Mẹ ơi, rõ ràng nữ phù thủy biết nói mà sao lại không chịu nói chỉ hát thôi”

“Vì người làng không tin cô ấy nên nữ phù thủy không thích trò chuyện với họ

Nữ phù thủy...Chỉ không muốn mọi người quên cô ấy.Nếu cô ấy nói sự thật thì sự việc đã kết thúc?

Cô ấy mong mọi người có thể nhớ mãi giọng hát cô ấy.

Nữ phù thủy không muốn bị quên lãng.Cô ấy yêu người làng nên tha thứ cho họ.

Cô ấy muốn dùng giọng hát vỗ về trái tim họ.

Nên...

Cô ấy mới cất tiếng ngân nga”

Híc...Híc

“Sao thế Tiểu Vân”

“Con cảm động quá! Câu chuyện xúc động quá!”

“Phải đó”

Lúc đó tôi đã nghĩ cậu chủ Quang Chinh vẽ tập truyện tranh này... chắc chắn tốt bụng hiền lành.Trong tập tranh chất chứa những tình cảm ấm áp. Tác giả nhất định như thế.Nên.Đã lỡ...yêu mến Quang Chinh sâu đậm mất rồi!

Tiệc tan mà người tôi lâng lâng như kẻ say rượu A...A...A...cậu chủ Quang Chinh cầm tay tôi , cùng tôi khiêu vũ lại còn khen tôi nói tôi thật đặc biệt lúc này tôi có chết cũng cam lòng.Chẳng biết phải do miệng tôi xui xẻo hay sao mà lúc về chúng tôi gặp ám sát ,những người trong bóng tối cuối cùng cũng ra tay rồi trễ hơn 10 năm.

11 giờ khuyu, bố,mẹ và tôi đang ngồi trên cùng một chiếc xe và xung quanh là công trường đang xây dựng lại gặp ngay tay súng bắn tỉa hắn đứng một trong những ô cửa sổ chưa lắp kính và không chỉ một tên mà có 20 người thay nhau bắn trên đoạn đường dài 1 cây số kính chống đạn đã nở những vân như mạng nhện có thể vỡ tan bất cứ lúc nào,chiếc xe bọc thép móp vô chừng mấy trăm lỗ và từ lúc xảy ra cuộc tập kích này tôi đã phát hiện ra một bí mật kinh người, bố mẹ tôi hết sức bình tĩnh ứng phó bố vẫn bình tĩnh lái xe có điều bình thường lái 40 km/h giờ tăng lên 400 km/h,tôi quay sang người mẹ vẫn bình tĩnh của mình:

“Mẹ giấu con cái gì phải không”

Hít vào một hơi mẹ nói:”Mẹ là sát thủ đã quy ẩn và bố con là đồng bọn của mẹ”

Tôi...mắt chữ Ô mồm chữ A chẳng thể nào liên tưởng người bố ấm áp và người mẹ dịu dàng của mình là sát thủ cả.Tôi giơ hai tay úp vào mặt vậy mà tới khi tôi sống lại mới biết, thật là trước kia mình ngốc dữ vậy à để tay che mặt xuống tôi vỗ vai mẹ “con chấp nhận sự thật này được rồi”

“TỐT”

“Sắp bắt đầu rồi”.Lời nói của bố vừa dứt chiếc xe phóng vụt ra khỏi hàng rào dây thép gai ngay lập tức một đàn xe thấy việc bắn tỉa thất bại lập tức đuổi theo trên xe trang bị súng aka tối tân đặc chế lại. Tôi tức giận hóa ra đi dự tiệc lần này là hồng môn yến bởi chẳng phải chỉ có chúng tôi bị tập kích mà còn cả những ông trùm thương trường khác chẳng qua chỉ có xe của chúng tôi vượt qua được đoạn đường 1 km đó thôi,mà những người khác có thoát ra được chỉ có đường chết mà thôi,không biết Cậu chủ Quang Chinh có thoát khỏi tai nạn lần này không.