Ngay buổi tối hôm đó 20 chiếc phi cơ lao như tên bắn ra khỏi trung tâm thành phố hướng về nước Ý, lần này tôi chỉ đem theo mấy mươi người thôi, tôi cũng không có ý định lấy trực thăng về xem như đó làm của hồi môn đi dẫu sao thì ở nhà cũng còn 50 chiếc, mục đích lần này chỉ là để đeo theo anh thôi, bắt anh về để chơi SM với anh cho nên mới cần người đi theo, tôi không muốn anh biết thân phận của mình quá sớm thân phận bí ẩn để dễ bề hành hạ anh, dẫu sao trên danh nghĩa cũng là bang chủ huyết sát làm chứ không phải tôi, tôi vẫn là một cô bé ngây thơ trong sáng đó nhe!
Trời tờ mờ sáng, ở một trường đua ngựa đóng cửa, đậu đầy bãi đất trống 20 chiếc phi cơ màu đen tuyền, tôi bước xuống sân, ánh mặt trời chiếu rọi lên chiếc mặt nạ cũng màu đen tuyền nốt.
Bỏ lại bọn thuộc hạ ở đó tôi thoải mái đi dạo trên đường ngắm cảnh, vừa đi vừa cắn rộp rộp trái táo đỏ ao đang cầm trên tay, với vóc dáng hoàn hảo và khí chất đặc biệt rất nhiều người đang đi trên đường ngoái nhìn tôi nhưng chỉ thế thôi dẫu sao ở đây cũng không hiếm gặp người tóc bạch kim nên thêm chiếc mặt nạ cũng không thấy có gì bất thường. Chẳng mấy chốc tôi đã đứng trước cổng của một căn biệt thự, điểm đặc biệt ở đây là không có người hầu nào gác cửa tôi cũng chẳng dại mà đẩy cửa vào, trước đây tự tiện vào đã bị ăn quả đắng một bữa rồi vì vậy tôi cứ đứng đó dồn hết sức bình sinh mà hét vào trong nhà:”Lynk lee ị đùn, mở cửa coi”
Ngay lập tức trong tòa nhà vọng đến tiếng động ì ầm tiếp đó là tiếng mở khóa, một bóng người tóc vàng mắt xanh mặt áo ngủ chạy ra, đôi mắt lim dim nhưng giọng nói chẳng có vẻ ngái ngủ gì:
“Cục cưng bay ngàn dặm xa xôi tới thăm anh à. Anh cảm động quá để anh hôn em cái nào”
Tôi bóp cái mỏ đang chu ra của anh, Lynk Lee bạn từ thuở nhỏ của tôi, cái tính lầy lội của tôi cũng bị nhiễm từ anh ta
“Không có đâu,em có công chuyện ở đây nên sẵn ghé qua, anh đừng tưởng bở”
Ánh mắt anh vụt thoáng qua tia thất vọng rồi bình thường trở lại:”Đúng là không tim không phổi mà. Thôi mau vào đi”
Bước vào bên trong, ở đây cũng chẳng thay đổi gì so với hồi đó vẫn là một căn nhà với ngập tràn hoa hồng xanh, căn nhà màu xanh da trời màu của hi vọng.
Ngồi thưởng thức món ăn chuẩn 5 sao do chính tay anh nấu tôi thầm than thật là vi diệu, nếu anh bỏ nghề nghiên cứu chế tạo vũ khí thì cũng không lo chết đói. Cơm no rượu say rồi, đứng phía sau lưng anh nhìn anh rửa chén tôi nói:
“Thật ra hôm nay đến đây ngoài chuyện thăm anh, xin miếng cơm, em còn có chuyện muốn hỏi, liên quan đến một người”
Anh nhanh chóng úp cho xong những cái chén, cởi tạp dề ngồi vào bàn nhìn tôi nghiêm túc:”Em hỏi đi, con trai hay con gái làm nghề gì nhà ở đâu anh đều nói hết”
Tôi chống 2 tay ra phía sau thành bếp nhìn anh:”Anh biết Quang Vinh.Anh ta đang ở đâu”Đây là một lời khẳng định chứ không phải là một câu hỏi.
“Anh không biết cậu ta là ai cả”nói rồi Lynk Lee nhanh chóng cụp mi mắt xuống, làm như cảm thấy hành động của mình quá lộ rõ anh nhanh chóng hướng ánh nhìn trở lại tôi, lúc này tôi đã nhìn sang hướng khác
“Anh thừa biết em tới đây thì cũng đã nắm rõ 9/10 là anh có liên quan đến anh ấy rồi chứ, cần gì phải che giấu nữa”
“Em tìm cậu ta làm gì?”
Tôi cười cười:”Chỉ để rủ đi chơi thôi”
“Em đừng có đánh chủ ý lên cậu ta, cậu ta là bông đã có chủ rồi rồi”
Ánh mắt tôi tối sầm lại:”Bông gì chủ gì chẳng phải anh ấy là người của em sao hóa ra anh đã biết chuyện của em rồi à nhưng tại sao lại là đừng đánh chủ ý”
“Ý của anh là cậu ấy đã có vị hôn thê rồi, lần này cậu ấy đến đây có dẫn theo vị hôn thê đến, anh vốn dĩ định giấu em bởi không muốn em buồn anh biết em để ý cậu ta bởi có bao giờ em hỏi thăm một người con trai khác đâu”
“Anh đừng có đùa nữa chuyện này không vui đâu, làm sao có chuyện đó chứ chẳng phải tụi em mới thiết lập quan hệ được mấy tháng ư”
Tôi lẩm nhẩm”Hình như cũng không phải bởi anh cũng chẳng nói tới việc muốn tôi làm bạn gái anh, kể từ lúc ở bãi biển đó tôi cũng không gặp lại anh nữa, anh bỏ tôi lại để ôm ấp người con gái khác à”Tự nói với bản thân là phải bình tĩnh đừng manh động chuyện này chưa chắc là sự thật nhưng Lynk Lee chưa bao giờ nói dối tôi . Tâm trạng tôi đang hết sức mâu thuẫn, tôi phóng vụt ra ngoài mặc cho Lynk Lee gọi lại.
Vừa bước ra khỏi cửa khung cảnh đã thay đổi thành một rừng trúc xanh ngút ngàn không thấy lối ra, lại là trận pháp bát quái y như trước đây nhưng bây giờ tôi không còn tâm trạng để tìm ra tâm trận mà phá giải. Chỉ một ý niệm lóe lên một thanh kiếm đã nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, thanh kiếm màu đỏ thẫm còn ánh lên quang hoa, tôi rất thích nó bởi khi chém người máu tươi bắn ra không nhìn thấy vết máu màu đỏ bám lên thanh kiếm giống như là bao nhiêu máu đều bị nó hút hết cả không để lại mùi tanh.
Từng cây tre bị đốn hạ tôi cứ chém điên cuồng vào chúng, thanh kiếm chém tre như chém bùn chỉ một đường kiếm lướt qua hàng chục cây tre phải ngã xuống. Sau 5 tiếng đồng hồ điên cuồng xả giận hơn nửa cánh rừng tre đã bị đốn hạ, tâm trạng tôi đã bình ổn trở lại, lúc này tôi đạp vào một phiến đá nhỏ gần đó ngay lập tức đã được đưa trở lại ra ngoài.