Chương 24: Trọng sinh mới biết sống sao

Lynk Lee đang đứng ngay ngưỡng cửa chống nạnh nhìn tôi. Tôi cúi thấp đầu:”Xin lỗi”

“Xin lỗi vụ gì đây, em có lỗi gì đâu, biết em phản ứng quá khích như thế anh cũng chẳng nói ra, chỉ tội cho mấy cây tre tự nhiên bị em trút giận vô cớ hà!”

“Em xin lỗi mà” A! tôi nhớ ra một điều, đền bù anh cái này anh chắc chắn sẽ thích. Tôi nói giọng điệu đầy vẻ mờ ám:

“Anh nhắm mắt lại đi em có cái này tặng anh”

“Lại cái gì nữa đây, đừng có lấy cái gì hù dọa anh đó”Nói rồi anh nhắm mắt lại. Lần nữa anh mở mắt ra trên tay tôi đã xuất hiện thêm một chậu hoa hồng màu trắng cánh hoa to mềm như một thớ lụa tơ tằm , bông hoa to bằng một đầu người tỏa hương thơm thơm ngọt ngọt như mùi mật ong, trên thân thân cây không chỉ có một mà là hàng chục bông như vậy khiến tôi khệ nệ cầm muốn không nổi. Ngay lập một cánh tay trườn qua đỡ lấy chậu hoa kéo về phía mình.

“Ôi trời thật không thể tin được. Nó thật sự tồn tại...”

Tôi khó hiểu:”Cái gì tồn tại ?”

“Bông hoa này, nó thật sự quý hơn tất cả những gì anh đang sở hữu, anh đã từng một lần nhìn thấy nó trong một bức tranh cổ nhưng không ngờ nó thật sự tồn tại. Em đã tặng anh thứ quý giá lắm đó em có biết không”

Tôi gãy gãy đầu, cảm thấy mình đúng là phá gia chi tử mà bông hoa quý mà tôi hái chỉ để làm bánh ăn, để pha trà:”Anh thích là được, thôi em đi đây ngày sau tái ngộ, cũng có thể lần nữa gặp lại là trong đám cưới của em cũng nên”Tôi đã nghĩ kĩ rồi anh có vị hôn thê thì sao chứ anh sống phải là người của tôi chết phải là ma của tôi, thứ tôi không có được ai cũng đừng hòng có.

“À quên nữa anh biết hiện giờ anh ta đang ở đâu không”

Phải mất một lúc lâu Lynk Lee mới biết người tôi đang nói tới là Quang Vinh:”Cậu ta đang ở khách sạn Hoàng Gia, em đừng lo cái cô đi cùng cậu ta đã về gia tộc của cô ta rồi, mà em cũng cứng đầu ghê nhỉ cậu ta cũng đâu tốt bằng anh vậy thôi chuyển qua thích anh luôn đi cho nó nhanh”

Ánh mắt tôi mơ màng:”Biết sao được đã lỡ yêu rồi đành phải chấp nhận thôi”

“Em về cẩn thận, đừng có phá cái gì trên đường nữa đó!”

Tôi le lưỡi:”Biết rồi mà”nói rồi phóng vụt đi mất hút, tốc độ như tên bắn, lần này tôi trực tiếp dùng khinh công đạp như bay trên mái nhà

“Khách sạn Hoàng Gia à! ta tới đây...”

5 phút sau, tại khách sạn Hoàng Gia, quầy tiếp tân.

“Chị ơi cho em một phòng, là phòng tổng thống số 2 sát bên phòng tổng thống số 1”

“Xin lỗi em, toàn bộ tầng 81 đã được bao rồi, em có thể đổi sang phòng khác được không tầng 80 vẫn chưa có người ở”

“Vậy chị cho em đặt toàn bộ phòng ở tầng 80 đi”

Tôi rút trong túi ra một chiếc thẻ, ngay lập tức những người có mặt ở đây chấn động, gì chứ đó là thẻ liên bang đó chỉ tồn tại 5 cái trên thế giới chỉ những người giàu nhất quyền lực nhất mới được sở hữu chúng, cô gái đang đeo mặt nạ này là ai chắc chắn không phải là người bình thường.

“Đing”Cửa thang máy mở ra, bao rồi thì sao chứ tưởng tôi không thể làm gì được à, tôi bước từng bước nhẹ nhàng về phòng anh đang ở bỗng bị một toán vệ sĩ mặc vét đen chặn lại, họ chào hỏi hết sức là lịch sự

“Cô không được bước tiếp, không có lệnh của cậu chủ không ai được phép tiến vào”

Tôi giở quẻ đáng thương ra:”Mấy anh thông báo cho anh ấy đi, tôi là người hết sức quen thuộc với anh ấy nếu anh ấy thấy tôi chắc vui lắm”, nói tới đây tôi thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng anh ấy nếu không vui tôi sẽ bắt anh ấy trói lại thọt lét đến không còn cười được nữa thì thôi.

Bọn họ nhìn nhau, một tên trông có vẻ lớn vế hơn gọi điện thoại:”Cậu chủ, có một cô gái tìm cậu”

“Không gặp”nói rồi cúp máy chẳng cần biết người tìm cậu ta là ai.

Thấy hành động dứt khoát của anh tôi thầm cảm thấy may mắn bởi vì nếu là cô gái khác thì hành động của anh cũng như vậy không cần biết người ngoài đó là ai, vậy mới là Quang Vinh cool ngầu trong lòng tôi chứ.

Tên đó nhìn tôi khó xử, tôi vỗ vai hắn an ủi”Anh đã cố gắng hết sức rồi”.Nói rồi nhảy chân sáo xuống lầu dưới, chẳng có vẻ gì là đau khổ vì bị từ chối không gặp cả, bọn vệ sĩ đứng nhìn mà thầm than thật là một người kì lạ !

Trở về phòng của mình tôi lục lọi đống đồ trong không gian lôi ra một cái kính. Đây là kính nhìn xuyên tường chỉ tiếc hình ảnh nhìn thấy chỉ mang màu xanh và đen mà thôi nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, tôi vội vã không kịp chờ được mà đeo kính vào như một đứa trẻ không chờ được mở quà sinh nhật vậy.

Rọi từng ngõ ngách trong căn phòng bên trên, không gian phía trước chỉ là một màu tối đen điều chỉnh cường độ cao một tí một khuôn mặt nhanh chóng hiện ra trước mắt tôi, là anh, Quang Vinh với khuôn mặt đang ngủ, hóa ra lúc nãy gọi điện ngay lúc anh đang ngủ, ở đây thời gian hơi bị ngược với ở Mỹ nên mới có 5 giờ chiều là anh đã ngủ rồi. Gỡ kính xuyên thấu ra tôi cười gian trá anh ngủ vậy mới để tôi tiện sàm sỡ.

Đứng dưới vị trí phòng tắm của anh tôi trét lên đó hỗn hợp làm biến đổi tính chất vật liệu, 5 giây sau những cục gạch, xi măng, sắt thép nhũn ra rồi rớt xuống tôi vội đưa thau lên hứng, chẳng mấy chốc trần nhà đã bị thủng một lỗ to bằng miệng giếng, tôi thoải mái leo lên xem đây như là phòng mình vậy.

Đứng trước giường anh, tôi phất tay một cái một đám thuốc mê bay ra làm anh chìm vào giấc ngủ sâu, chẳng biết tôi đang sợ điều gì là không muốn anh nhìn thấy mình, tôi không biết anh sẽ phản ứng như thế nào khi thấy tôi, sợ anh không muốn nhìn thấy tôi, sợ ánh mắt anh nhìn tôi như nhìn những người xa lạ...

Anh khi ngủ cũng chẳng được an lành huyệt thái dương cứ co lại, tôi đưa tay mình lên xoa xoa, khuôn mặt anh nhanh chóng giãn ra, tôi để ý thấy khóe mắt anh trũng sâu, anh gầy đi nhiều, chắc anh đã rất vất vả.