Ngồi trên hàng ghế vip tôi tập trung nhìn chằm chằm vào chiếc hộp bằng kính trong suốt đặt giữa sân khấu, bên trong chứa một cây hoa nhỏ trong suốt như băng,nhìn bề ngoài tưởng chừng như đó chỉ là một bức tượng được đẽo ra từ một khốt băng nhưng phần rễ cây bên dưới đã nói lên đó là Băng Sơn Tuyết Liên mà tôi đang tìm rồi, bằng mọi giá tôi cũng phải có được.
“Buổi đấu giá Băng sơn Tuyết Liên bắt đầu giá khởi điểm là 500 triệu”Người chủ trì vừa dứt lời cả khán đài sôi sục kêu giá
“600”
“1 tỉ”
“1 tỉ 3”
“3 tỉ”
...
“100 tỉ”tên báo giá đổ mồ hôi hột
Tôi biết thời cơ đã tới,nhưng khi tôi chuẩn bị kêu giá người im lặng trùm kín mặt mũi ngồi kế bên tôi từ nãy đến giờ đã lên tiếng trước
“110 tỉ”
Tôi nghi ngờ quay sang người vừa cất tiếng nói, giọng nói ấm áp quen tai rất giống cậu chủ Quang Chinh nhưng tại sao cậu lại trùm kín mít như thế chứ? Hoặc cũng có thể là tôi lộn trước đây tôi cũng lộn vài lần rồi có lần đang đi trên đường nhìn thấy một người phụ nữ có bóng lưng rất giống mẹ tôi bèn chạy lại ôm định làm mẹ giật mình,thế là bị tát cho một bộp tay vì bị hiểu nhầm là biến thái, giờ tôi phải rút kinh nghiệm mới được, mục tiêu bây giờ là phải đấu giá thắng
“110 tỉ lần 1...110 tỉ lần 2...”
“120”Tôi cất tiếng
Chẳng mấy chốc con số mà tôi và cậu báo đã vượt lên số 200 và không có dấu hiệu dừng lại,cứ đà này là làm giàu cho phòng đấu giá tôi nghĩ tôi và cậu có thể quen biết chẳng lẽ sát phạt tới cùng. Thế là khi thấy cậu chuẩn bị mở miệng kêu giá tôi đã nhanh tay bịt miệng cậu lại, quát lớn với người chủ trì:
“Tạm thời ngưng lại ta có chuyện cần thương lượng”chẳng biết do câu quát của tôi có trọng lượng hay đám sát thủ đi cùng tôi phóng lên kề súng vào đầu người chủ trì mà khiến cả phòng đấu giá im lặng ngay tức thì ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tôi nói nhỏ vào tai người bịt mặt: “Ngươi lấy băng sơn tuyết liên là muốn chữa trị bệnh do cây ngân vĩ tạo thành phải không”thấy hắn hơi gật đầu tôi nói tiếp:”Bây giờ ta có một điều kiện trao đổi, ta lấy băng sơn tuyết liên khi nào luyện thành thuốc sẽ chia cho ngươi phân nửa”
Tên kia có vẻ khó chịu với việc bị tôi sàm sỡ hắn hất tay tôi ra:”Ta không tin ngươi,nên,đừng có mơ nữa”
Tôi giận dữ, không tin, tôi làm cho người khác ghét thế à. Tôi tức tối nhào qua chẳng biết do vô tình hay cố ý mà tôi ngồi hẳn lên đùi hắn kê sát mặt mình với mặt nạ mà hắn đang đeo chỉ chừa có hai con mắt:
“Anh yêu à, sao anh nỡ lòng nào từ chối em như thế, có biết em đau lòng lắm không”
Cả phòng hít vào một ngụm khí lạnh, chẵng nhẽ hai tên sát phạt nhau nãy giờ là gay.Ôi cuộc đời này thênh thang.
Tôi thấy anh bỗng như tên bắn đứng dậy,làm tôi bị mất thăng bằng ngã phịch xuống đất, anh hoảng hốt giơ tay định nắm tôi dậy nhưng rồi lại thôi.Anh xoay người dứt khoát bỏ đi không thèm nhìn tôi lấy một cái. Trái tim tôi đập lỡ một nhịp, đó đích xác là cậu chủ Quang Chinh rồi, tại sao anh bỗng dưng lạnh lùng như thế, tôi nhớ 2 tháng trước anh đâu có như vậy, chẳng lẽ những cố gắng của tôi lại quay lại vạch xuất phát.