Đang nói cười vui vẻ với cậu chủ Quang Chinh bỗng nhiên cậu ho,cơn ho mãi vẫn không có dấu hiệu dứt, khẽ sờ lên bàn tay cậu ,một tia lạnh lẽo như đang ở trong hầm băng truyền qua da khiến tôi giật mình rụt tay lại.Khi cơn ho đã qua đi anh cười trừ với tôi:”Xin lỗi...khiến em nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của tôi”
Tôi lắc đầu: “Không có đâu, trong mắt em cậu chủ là ngầu nhất”. Tôi ngập ngừng hỏi:”Cậu...có phải bị trúng độc không”.Cậu khẽ lắc đầu nhưng tôi đã kịp thời nhìn thấy tia chấn động trong mắt cậu, nếu tôi đoán không nhầm đây là độc do cây Ngân Vĩ tạo ra đây loài cây 500 năm mới ra hoa 500 mới ra quả tưởng chừng như là loài cây rất quý hiếm nhưng lại cực kì độc chỉ cần ăn phải sẽ diễn ra sự thay đổi bất thình lình của nhiệt độ trong cơ thể đến một lúc nào đó sẽ dẫn đến tử vong. Nhưng sư phụ từng nói loại bệnh này có thể chữa khỏi nếu hội tụ đủ bốn loại thảo mộc cực kỳ cực kỳ quý hiếm: băng sơn tuyết liên,linh chi ngàn năm,nhân sâm ngàn năm và bỉ ngạn màu vàng không phải phát sinh do đột biến mà từ khi sinh ra nó đã có màu vàng rồi.
Tôi ngẫm nghĩ cảm thấy căn bệnh này có lẽ cậu chủ Quang Chinh đã biết cách điều trị nhưng vẫn chưa tìm ra được vị thuốc đó. Không sao tôi sẽ giúp anh tìm ra, tôi không tin lật tung cả bầu trời này cũng không kiếm được. Tôi hôn nhẹ vào má anh như thể hiện sự quyết tâm như một lời từ biệt.
Tôi quay về điều động mọi lực lượng âm thầm tìm kiếm 2 vị thuốc chỉ có trong truyền thuyết là tuyết liên và bỉ ngạn hoa, còn hai vị thuốc kia tôi đã có cách.
Hình như tôi rất may mắn tin tức nhanh chóng truyền tới đã phát hiện ra bỉ ngạn hoa mọc trong một khu rừng sương mù rộng lớn, sở dĩ họ biết được điều đó là do khi đứng trên đỉnh núi phía xa cũng có thể nhìn thấy một vùng đất rộng lớn ngập tràn hoa bỉ ngạn màu đỏ chính giữa nơi đó tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt không dễ bị lu mờ.
Tôi ngay lập tức chuẩn bị hành trang đầy đủ để lên đường. Chiếc phi cơ chuyên dụng chở tôi đáp xuống đỉnh núi gần đó, dùng kính phóng to quan sát đúng là có một bông hoa màu vàng nở giữa những bông hoa rực rỡ đỏ như lửa .
Tôi nhanh chóng bước vào ranh giới bị sương mù bao phủ, lần này hành động tôi chỉ đi có một mình, vùng đất mới khai phá rất nguy hiểm, tôi không thông báo cho bố mẹ vì không muốn họ lo lắng cho mình, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nơi đây tầm nhìn rất hạn chế, cứ đi vào sâu 10 mét sương mù ngày càng dày đặc, nơi đây im ắng một cách đáng sợ, tôi lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm nhưng ngoài những xác chết của sư tử, gấu, voi... bốc mùi hôi thối tôi không phát hiện ra bất kì loài động vật nào quanh đây cả.
Cuối cùng cũng tiến tới vị trí trung tâm của khu rừng, nơi đây không bị sương mù bao phủ, bỗng có tiếng đinh đing đang đang phát ra như lời mời gọi hãy đến làm thức ăn cho ta đi.