Chương 10: Trọng sinh mới biết sống sao

Ngay lập tức anh ấy đẩy mạnh tôi ra làm tôi suýt té, anh như người say vừa tỉnh khỏi giấc mộng của mình.Nhìn đôi môi sưng đỏ của tôi anh vội vã quay đi, gắt gỏng với người ngoài cửa:”Có chuyện gì”

Người đứng ngoài giọng hơi run run:”Cậu chủ bảo người nên nhớ bổn phận của mình.Có những thứ không phải là của mình thì đừng mong chiếm được”dứt lời tên đó nhanh chóng chuồn mất

Tôi quan sát thấy sắc mặt của anh nhanh chóng tối sầm lại.Anh quay sang nhìn tôi đôi mắt chất chứa nhiều tình cảm mà tôi không tài nào hiểu được.Cảm xúc anh nhanh chóng ổn định lại.Anh cất giọng khàn khàn:

“Cô đi đi tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cuộc đời này tôi ghét nhất là nhìn thấy cô”

Tôi mất 1 giây để định hình anh nói gì? 2 giây để suy nghĩ và 3 giây để... nhào qua cắn anh. Tôi cắn bả vai trái của anh cho đến khi bật máu, cảm nhận vị máu tanh ngọt nơi đầu lưỡi khẽ liếm một cái thân hình anh bất giác run rẩy, anh đẩy cả người tôi ra, khuôn mặt đỏ bừng: “Cô... cô... không biết xấu hổ”

Tôi khẽ liễm đôi môi dính máu của mình bày ra bộ dạng lẳng lơ nhất có thể: “Anh đã là người của tôi nên đừng... hòng... trốn”.Nhìn thấy anh thẹn quá hóa giận định chồm tới để túm cổ tôi, tôi nhanh chóng lao ra ngoài cửa sổ, không quên bỏ lại một câu giọng điệu đáng thương cực kì: “Nụ hôn đầu của tôi bị anh cướp mất rồi. Tôi không thiết sống nữa”

Nói rồi tôi nhảy xuống dưới, từ đây nhảy xuống không chết cũng tàn phế , khóe mắt tôi liếc thấy một bóng hình lao ra ngay, nhìn thấy tôi tiếp đất nhẹ như lông hồng khuôn mặt anh đanh lại. Tôi phì cười, tiếng cười lảnh lót vang vọng trong không trung. Tôi vẫy tay với anh: “Bái bai, mai gặp”

Tôi bỏ chạy khỏi đó mà không biết mình đã gây ra một cuộc chiến đẫm máu.

Cạch.Tiếng mở cửa vang lên.Một người có khuôn mặt y đúc người đứng trong phòng, mở cửa bước vào khuôn mặt như cười mà không phải cười: “Mai gặp...Xem ra đã đến lúc nên dạy anh biết thân biết phận hơn rồi. Anh trai”

“ Thành Vũ xử lí đi”

“Đắc tội rồi”.Nói rồi hắn gỡ bàn tay đeo găng trắng của mình, đấm từng cú vào ngực và bụng anh, anh không hề phản kháng mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm,đây là anh đáng nhận chẳng có gì sai cả.

Khi cánh cửa phòng khép lại,bọn họ đã rời đi anh bất giác sờ vào vết cắn mà cô để lại trên bả vai mình nơi đó bị thương chẳng bằng một phần nhỏ của vết thương trên bụng nhưng sao anh lại cảm thấy đau như thế này nỗi đau thấm vào trái tim anh khiến anh thật khó chịu mà cũng thật bi thương

Hôm sau trời vừa sáng là tôi đã đến làm phiền cậu chủ Quang Chinh, không như những lần trước bị từ chối ngoài cổng lần này cảnh vệ lại cho tôi vào. Tôi bước vào tòa cung điện xây theo phong cách hoàng gia Anh, bị choáng ngợp bởi vẻ tráng lệ của nó, tối hôm qua tôi thấy nó cũng nhỏ thôi mà sao sáng ra to dữ vậy, tôi thầm nghĩ tòa nhà lớn thế này quét cứt thằn lằn mỏi tay luôn. Họ dẫn tôi đến khu vườn mà cậu chủ Quang Chinh vẫn thường nghỉ ngơi. Vừa bước vào tôi đã bắt gặp một cảnh sắc tuyệt đẹp cậu chủ đang nằm trên một chiếc ghế mây đặt giữa khu vườn trồng toàn hoa hồng khung cảnh quá đẹp khiến tôi không nỡ đánh thức cậu dậy, cảm nhận thấy có người vừa tới cậu mở bừng mắt dậy,ngoắc ngoắc tay với tôi:”Tiểu Vân à, lại đây”

Tôi ngạc nhiên, cậu chủ Quang Chinh đó giờ chưa bao giờ gọi tên tôi, tôi còn tưởng cậu không biết tôi tên gì nữa chứ, cảm giác thành tựu dâng trào cậu chủ hôm nay tích cực như vậy chẳng lẽ hồi tâm chuyển ý rồi ư?

Tôi chạy như bay lại mái tóc dài rực rỡ dưới ánh mặt trời. Tôi cười vui vẻ, khẽ khom người ngang với tầm mắt của cậu đọc câu nói mình đã thuộc nằm lòng :”Quang Chinh à! làm bạn trai tớ nhé”

“Ừm”.

Haiz... tôi thở ra một hơi, cuối cùng công cuộc cưu trai đã có kết quả thật vất vả quá mà, tôi cười gian trá phải đòi tí phúc lợi mới được: “Quang Chinh à, có lời gì muốn nói với tớ không nè...”

Lời vừa dứt khuôn mặt đẹp trai của cậu đã tiến tới sát mặt tôi bàn tay nâng khuôn mặt của tôi lên, lời nói cất lên trịnh trọng:”Anh yêu em Tiểu Vân” dứt lời anh cúi xuống hôn tôi, nụ hôn khác đêm hôm trước, nó mang một mùi vị thanh khiết mà sạch sẽ không như nụ hôn đầy vẻ chiếm hữu đêm hôm trước.

“BÙNG” khuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng.Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tôi anh mỉm cười.

Ở một góc không xa một bóng hình cô đơn đứng lặng trong bóng tối, nhìn khung cảnh hạnh phúc trước mặt anh bất giác siết chặt nắm đấm, khẽ nhắm mắt lại lần nữa mở mắt ra, những tình cảm xao động trong con mắt đen như mực đã biến mất nhường chỗ cho sự lạnh lùng vô cảm cách li người ngàn dặm của mình.