Thành chỉ hơi bất ngờ về tên Gia Cát Lượng, hẵn đã gặp Nguyễn Huệ, đất nước hắn đang ở là Đại Việt, vì vậy đừng nói là Gia Cát Lượng cho dù Chúa Jesus hay Phật Tổ Như Lai xuất hiện thì cũng không có gì là lạ.
Thành nói:" Đã hợp tác thì ngươi thử nói xem chúng ta phân chia công việc như thế nào?".
Gia Cát Lượng nói:" Cũng đơn giản thôi, Cao Thiết hắn có một võ kĩ cực mạnh đủ để một chiêu giết chết Mị Thử Vương nhưng cần thời gian để tụ lực".
Nghe hắn nói Thành cũng đã hiểu ý, công việc của đội hắn chỉ là câu giờ. Thành hỏi Cao Thiết:" Ngươi cần bao nhiêu thời gian?".
Cao Thiết không nói gì, Gia Cát Lượng nói thay:" Hắn chỉ cần một phút, chắc hẳn ngươi sẽ câu giờ được".
Thành nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý, Thành có thể xác định được tên này có ý muốn tiêu hao đội của hắn. Đồng thời qua việc câu giờ tên Gia Cát này có thể thấy được một phần nào sức mạnh của đội hắn.
Nhưng Thành cũng không thể không đồng ý, vì nếu Gia Cát Lượng dời đi và hợp tác với 196 người còn lại mặc dù không giết nổi hắn, nhưng nên nhớ Ngọc vẫn có thể bị giết bởi ai đó.
Thành chỉ còn cách sử dụng Thần Nhãn để câu giờ, nhằm giảm tối đa thông tin về đội của mình, dù gì thì Vĩnh Hằng Thần Nhãn đã bị lộ nên cũng chẳng cần giấu.
Mắt Thành chuyển sang màu trắng, Mị Thử Vương lập tức hoảng sợ, tỏ vẻ thuần phục. Gia Cát Lượng phe phẩy quạt, không ai biết hắn nghĩ gì.
Một phút trôi qua, Cao Thiết tụ lực thành công hô to:" Võ kĩ: Tụ Long Quyền"
Nắm đấm của Cao Thiết lao tới chỗ Mị Thử Vương, khí thế hùng hậu, tiếng gió rít gào, hình ảnh một con Giao Long mở to mồm máu, cắn vào Mị Thử Vương. Nó gầm lên trong đau đớn, rồi bỏ mạng, Thành quay ra nói:" Chúng ta cũng bắt đầu thôi".
Gia Cát Lượng nói:" Chúng ta sẽ bắt đầu nhưng chỉ là không có ngươi!".
Thành không hiểu hắn nói thế là có ý gì, đột nhiên trên trời một cây thương đỏ như máu lao tới đâm thẳng vào người Thành, bụi mù bốc lên. Nếu có ai chứng kiến cảnh ném thương của Cao Thiết, thì có thể xác định đây là chiếc Huyết Thương mà bọn hắn ném lúc trước.
Ngọc hoảng hốt :" Thành ngươi có sao không.
Gia Cát Lượng nói:" hắn đã chết rồi ngươi không cần phải hô to gọi nhỏ, ta trước giờ không thích đấu với phụ nữ, nếu ngươi chủ động rút lui ta sẽ tha cho ngươi".
Mắt Ngọc đỏ lên, không cần biết cũng không để ý tại sao Gia Cát Lượng lại biết giới tính thật của mình. Ngọc rút kiếm định báo thù cho Thành.
Một giọng nói yếu ớt cất lên:" Ngọc không được manh động!".
Một giọng nói nhưng lại có thể khiến hai cảm xúc xuất hiện. Một là niềm vui sướng của Ngọc, hai là sự bất ngờ của Lượng.
Bụi mù tản đi, Thành đứng dậy sau lưng y phục đã bị phá thành một lỗ tròn to. Thành tỏ vẻ khinh thường nói:" Đây hẳn là do các ngươi ném, lần sau nhớ mang Thần Khí tới ném ta, cây tăm này đâm vào người ta còn tưởng là muỗi đốt!".
Mặc dù nói vậy, nhưng Thành đã sợ teo chim, à phải rồi hắn không có chim, vậy thì là sợ teo mông. Bên ngoài nhìn hắn không hề hấn gì nhưng linh hồn của hắn đã bay màu mất 8 phần, nếu không phải hắn tu luyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng e rằng ngày này năm sau cỏ trên mộ hắn đã dài ngang đầu gối.
Gia Cát Lượng bình tĩnh lại nói:" Nhìn bên ngoài ngươi không sao chắc hẳn là do có bảo vật phòng thân, ngươi có chữ Phạm trong tên hẳn là người của Phạm gia nên có bảo vật phòng thân cũng không có gì là lạ. Thế nhưng ngọn thương này không chỉ đả thương về cơ thể, mà nó còn tấn công cả linh hồn nữa."
Vẻ mặt Thành khẽ biến, nhưng lập tức trở lại bình thường. Mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Lượng.
Thấy vậy hắn liền khẳng định mình đã suy luận đúng, hắn nói:" Ngươi đã bị trọng thương, tên bên cạnh cũng không phải là đối thủ của Cao Thiết, ván cờ này ngươi thua rồi Thành à!".
Giờ khắc này Thành công nhận, tên Gia Cát Lượng này không thẹn với uy danh của mình, hắn ta đã tính toán từ đầu, mọi việc hắn làm đều trong sự tính toán của tên Gia Cát Lượng này. Thành có cảm giác như hắn là Tôn Ngộ Không đang nhảy nhót trong lòng bàn tay của Phật Tổ vậy.
Thành cười lớn:" Ta phải công nhận ngươi vô cùng giỏi, thế nhưng ta không phải là thứ mà ngươi có thể tính toán theo lẽ thường đâu!!".
Nói rồi hắn cầm vào Huyết Thương, Lượng nhíu mày thầm nghĩ tên này có phải bị thương đập cho não bị tổn hại hay không! Giám cầm lấy Huyết Thương mà chưa có sự cho phép của Cao Thiết, hắn chắc chắn sẽ bị nó phản phệ lại.
Thế nhưng mọi chuyện không như hắn dự đoán, dị biến đã xảy ra với Huyết Thương.