Chương 22: Bỏ chạy

Thanh Huyết Thương trong tay Thành vốn đang đỏ như máu, thậm chí xung quanh còn có huyết vụ tản ra. Nhưng bằng mắt thường có thể thấy Huyết Thương đang nhạt dần từ màu đỏ như máu giờ đây nó đã thành một cây thương làm bằng thủy tinh.

Gia Cát Lượng hoang mang, ai chứ hắn biết rõ cây thương này là 1 trong 19 thanh Huyết Thương trong đại trận của Đại Vương. Vì lần đi lấy Đông Sơn Trống mà Đại Vương mới cắn răng chịu đựng, đưa cây thương này cho hắn thậm chí còn rặn hắn rằng:" Nếu không lấy được Đông Sơn Trống thì mang cây Huyết Thương này về nguyên vẹn là được rồi".

Qua đó có thể thấy sự quan trọng của ngọn thương này đối với Đại Vương, vậy mà giờ đây nó đã bị hủy hoại bởi một tên ranh con.

Lượng tức tối, ra lệnh cho Cao Thiết tấn công Thành và Ngọc. Hút được lực lượng của Huyết Thương linh hồn của Thành nhanh chóng hồi phục, cảm giác lực lượng tràn đầy hết sức quen thuộc nhưng lần này là linh lực chứ không phải tinh thần lực.

Vì chưa tu luyện công pháp luyện khí, nên hắn không thể đột phá luyện khí tầng 1. Thành mặc dù đã yêu cầu Tiểu Lôi đưa cho hắn một công pháp luyện khí, nhưng tên này vẫn chỉ trả lời:" Ta vẫn chưa tìm được công pháp luyện khí thích hợp với ngươi vì vậy cứ việc đợi đi". Liên quan tới tương lai của mình nên Thành không miễn cưỡng.

Nhưng Tiểu Lôi đã chỉ cho hắn một kĩ thuật mà có lẽ chỉ hắn dùng được, đó chính là cho linh khí di chuyển một cách hỗn loạn trong kinh mạch, khi linh khí va chạm vào nhau một cách ngẫu nhiên nó sẽ biến đổi và sẽ nổ tung, hiểu lâu la như chập điện ở Trái Đất vậy!.

Thành đợi Cao Thiết tới gần, hắn giơ tay lên nhảy tới chỗ hắn ta, tay chạm nhẹ vào người Cao Thiết.

Cao Thiết mặc dù thấy không ổn nhưng không rõ là do đâu. Đột nhiên một nguồn linh lực hỗn loạn tiến vào trong cơ thể hắn, Cao Thiết hoảng hốt, hắn nhận ra tình trạng linh lực hỗn loạn như thế này giống với lúc một người nào đó dẫn khí không theo thứ tự.

Đã quá muộn để Cao Thiết đẩy luồng khí này ra ngoài, đám linh khí đã phát nổ. Cao Thiết thổ huyết bay ra ngoài đập vào thân cây cổ thụ.

Gia Cát Lượng có vẻ tức giận nói:" Tốt ,tốt lắm là ngươi ép ta ra tay, vốn dĩ ta khinh thường vận động tay chân, nhưng ngươi đã chạm đến giới hạn của ta, vì vậy ta cũng không còn cách nào khác".

Nói rồi hắn huy động cánh quạt trong tay. Cảm giác tử vong làm sống lưng Thành lạnh toát, tuyệt đối chiếc quạt lông này có thể công kích linh hồn. Thành lập tức giảm bớt trọng lực tác dụng lên mình và Ngọc, hắn ôm Ngọc quay đầu lại chạy chốn, trước khi đi hắn không quên lấy chìa khóa.

Thấy Thành đi mất, Gia Cát Lượng thở phào nhẹ nhõm nói thầm:" may mà hắn bỏ chạy với tu vi Luyện Khí kì chỉ đủ thôi động 1/1000 sức mạnh của Minh Lượng, mặc dù đủ để giết hắn nhưng ta sẽ mất hết linh lực phải điều tức một khoản thời gian khá dài, làm ảnh hưởng đến việc tìm chìa khóa".

Hắn quay ra chỗ Cao Thiết nói:" Ngươi còn nằm đấy sao ta biết ngươi không hề hấn gì sau đớn vừa nãy mà!".

Cao Thiết đứng dậy với không mọt vết chày xước, dõ ràng là đòn của Thành không có tí tác dụng nào ngoài đẩy lùi hắn.

Gia Cát Lượng nói:" Phong ấn tu vi thật là bất tiện, chỉ chuyện này mà chúng ta bị một con kiến hôi Luyện Khí kì chơi cho một vố".

Gia Cát Lượng vẫn tiếp tục màn tự kỉ của mình, hắn tự nói một mình do tên Cao Thiết này quá kiệm lời.

Thành chạy như bay, thấy không có ai đuổi theo hắn dừng lại.

Ngọc cà khịa hắn:" Vừa nãy khí thế của ngươi kinh khủng lắm cơ mà sao giờ lại bỏ chạy rồi".

Thành sĩ diện nói:" Nếu không phải nể tình đã từng hợp tác đánh Mị Thử Vương thì ta đã cho bọn hắn biết tay rồi".

Ngọc phì cười nói:" Thôi đi ông tướng, ta mặc dù đánh nhau không giỏi nhưng ta không ngu, ngươi có điểm yếu về linh hồn có phải không".

Thành gật đầu, hắn nói:" Ta mặc dù đã hút hết năng lượng trong thanh Huyết Thương, và dùng một phần để chữa thương và nạp đầy đan điền ,nhưng tên Cao Thiết đó thật là khó nhai ta đã điều động toàn bộ linh lực để gây tổn thương cho hắn vậy mà tên này chỉ bị đẩy lùi."

Ngoài ra Thành không nói tới việc, tên Cao Thiết tuyệt đối là một cao thủ. Chỉ trong một khoảng khắc hắn đã kịp đẩy lại một phần nhỏ linh lực lại người Thành nếu không phải Tiểu Lôi chỉ điểm thì có lẽ, người bay ra là hắn mới đúng.

Ngọc chống cằm suy nghĩ, nói:" Ta nhận ra tên Gia Cát Lượng là ai rồi!".

Thành hỏi, Ngọc nói:" Tên Gia Cát Lượng là một trong những lập quốc công thần của Đại Tần. Khoảng 50 năm trước, Đại Tần gồm 5 nước nhưng sau khi Đại Vương hiện tại của Đại Tần lên ngôi hắn cùng với Ngũ Đại Thần Tướng đã thống nhất Đại Tần, Gia Cát Lượng là một trong số đó."