- 927...
Đường Dịch há hốc miệng:
- Ôi mẹ ơi! Sao lại có nhiều như vậy chứ?
Đối với chuyện này, Tề Lỗi cũng yên lặng tính toán trong lòng, cuối cùng đưa ra kết luận:
- Không sai biệt nhiều so với những gì tao nghĩ!
- Ý gì?
Ngô Ninh không hiểu được:
- Nhiều quá! Mà cũng không phải chỉ nhiều hơn một chút!
Tề lỗi:
- Mày quên tính những đôi hàng hiệu rồi.
- Hả?
Ngô Ninh ngẩn ra, chuyện này đúng là cậu ta không quá để ý đến.
Bởi vì bán hay không bán đều là do Tề Lỗi lo liệu, hai người bọn họ chưa đủ trình độ để bán.
Tề Lỗi nói:
- Hai đứa mày đoán xem tối nay tao bán được bao nhiêu đôi hàng hiệu.
Cả hai đều lắc đầu...
- Không biết.
Tề lỗi:
- Tổng cộng 13 đôi!
- Bao nhiêu cơ?
Hai người theo bản năng hỏi cùng một câu:
- 13 đôi á? Đùa đấy à?
Phản ứng đầu tiên của họ chính là giả!
Không thể nào, người ta "Quân chính quy" mà một ngày cũng không bán nổi một đôi. Vậy mà trong một đêm cậu ta lại bán được tận 13 đôi á? Hơn nữa Tề Lỗi còn bán đắt hơn so với người ta đấy.
- Là thật.
Tề Lỗi không hay nói đùa.
- Không chỉ bán 13 đôi, hơn nữa trên cơ bản là không có ai mặc cả. Nói cách khác thì giá chào bán chính là giá bán.
- .....
- .....
Hai người còn lại trợn tròn mắt, thật không hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì.
Cũng chỉ có Tề Lỗi mới có thể giải thích điều ảo diệu trong chuyện này.
Đừng thấy nó chỉ là quầy bán tất nhỏ, nhưng kiến thức trong đó lại không hề đơn giản chút nào đâu.
Có những thế hệ sau bị lôi kéo bởi những thủ đoạn thối nát của siêu thị hay sàn thương mại điện tử, nhưng cũng có những bí quyết nhỏ được dùng đánh vào tâm lý của người tiêu dùng.
Năm loại trong số 100 đôi tất bình thường, vốn cũng không phải là ngành kinh doanh chính để kiếm tiền.
Sở dĩ định giá thấp như vậy, thấp đến mức không có lợi nhuận gì cả. Nguyên nhân là bởi vì người ta dùng nó để thu hút lượng truy cập.
Hiệu quả ra sao... Cũng đã rõ ràng.
Những quầy bán tất khác, mặc kệ các ngươi có chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, bán như thế nào, có thể bán bao nhiêu đi nữa. Chỉ trong một đêm, bán mười hai mươi đôi phá giá.
Một đôi bán một tệ, hai tệ, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Mà tên Tề Lỗi này, bán hơn 300 đôi tất, còn không tính các loại tất bình thường, được thu hút bởi độ "bình dân", "giá rẻ" và "hàng cao cấp".
Hơn 300 đôi là gần 200 khách hàng tiêu dùng.
Tất nhiên, rất nhiều khách hàng như vậy không thể đều sẽ có nhu cầu và năng lực để mua hàng hiệu cao cấp. Đồng thời cũng không thể có chuyện những người kia không biết rằng hàng cao cấp của hắn không rẻ hơn các nhà khác. Nhưng biết thì biết, cũng sẽ không có chuyện bọn họ bỏ đi và đến chỗ khác để mua.
Thế nhưng, mặc dù có một số ít khách hàng bình thường được chuyển thành khách hàng ưu tú, chuyển ánh mắt sang các mặt hàng tất cao cấp và tiêu dùng chúng, thì mục đích đã đạt được.
Phải biết rằng, Tề Lỗi bán hàng hiệu cao cấp nhưng chưa từng giảm giá một chút.
Cậu lấy hàng với giá thấp nhất, mà lại bán đi với cái giá cao nhất, thậm chí là cao hơn giá thị trường.
Bởi vì có năm tệ ba đôi hàng bình thường để so sánh ở đó, thì người ta rất dễ sinh ra suy nghĩ quầy hàng này bán rẻ, cũng là một loại tâm lý ám chỉ rằng mặt hàng này sạp không bán giảm giá.
Cuối cùng những mặt hàng cao cấp không bị trả giá, trực tiếp mua luôn.
Ở thời đại này, đương nhiên là không ít những khách hàng tính toán, tiết kiệm. Nhưng cũng có không ít người không thiếu tiền và mua hàng không cần hỏi giá.
Như vậy, tỷ suất lợi nhuận trung gian thu được lớn đến mức phải líu lưỡi.
Những đôi tất bình thường có giá từ một đến hai tệ, còn những đôi tất cao cấp có giá từ sáu đến tám tệ, và những đôi tất lụa đắt nhất cũng có giá hơn chục tệ.
Trên cơ sở này, việc thao túng tăng giá khoảng hơn mười tệ sẽ mang lại lợi nhuận hơn 100%.
Đừng thấy chỉ bán được 13 đôi mà coi thường, như thế đã là mạnh hơn so với bà bác sát vách cả ngày cũng không bán được nổi một đôi rồi!
Chỉ với 13 đôi tất này, doanh số đã tăng lên hai ba trăm tệ, lợi nhuận cũng cao hơn một trăm đồng tiền rồi.
Cộng với những đôi tất bình thường bán lãi được sáu mươi đến bảy mươi tệ, thì có thể nói ba người họ đã thắng lợi trong trận đầu tiên, cả đêm đã kiếm được hai trăm tệ.
Về phần tại sao tất bình thường lại chỉ được đưa vào bán có năm loại, mà không phải mang tất cả các loại tất vào bán để thu hút được càng nhiều khách hàng hơn.
Thật ra cũng rất đơn giản, có nhiều hàng giá rẻ sẽ khiến khách hàng dễ trở nên kén chọn, cũng dễ dàng thỏa mãn nhu cầu của khách hàng hơn.
Mà đã được thỏa mãn hết rồi, thì còn ai sẽ nhìn đến hàng cao cấp nữa? Còn ai sẽ đi mua hàng cao cấp về chứ?
Thế cho nên, dù chỉ có năm loại hàng cơ bản, nhưng bên trong đó cũng cần có kiến thức.
- Hai trăm tệ...
Lúc này, Đường Dịch ngồi trên giường cũng không còn suy nghĩ nổi nữa:
- Một tối liền kiếm được hai trăm tệ!
Tuy nói Đường Dịch cũng là người đã gặp qua nhiều chuyện, ở với ông Đường đã nhìn quen mắt, hai trăm tệ không có gì là to tát.
Ở Thượng Bắc có những người có thu nhập vài nghìn tệ hay hơn vạn tệ cũng không phải chuyện gì quá ngạc nhiên.
“Thế nhưng, tự bản thân Đường Dịch mình kiếm được hai trăm tệ thì sao có thể giống nhau được?”
Đây cũng không phải là vấn đề ngoài mong đợi, mà là hoàn toàn không có cách nào tiếp thu.
- Sáu nghìn tệ một tháng? Mười hai nghìn tệ một kì nghỉ hè? Tao rất trâu bò đúng không?
Ngô Ninh cũng giống như đang nằm mơ, cậu ta cũng không phải là đứa trẻ chưa thấy sự đời.
Thế nhưng, một tháng kiếm được sáu nghìn tệ, Ngô Liên Sơn có thúc ngựa cũng không theo kịp được đâu!
- Ha, nói như vậy, lão Ngô cũng chỉ đến có thế thôi, còn không bằng tao nữa!
- Hắt xì!
Ngô Liên Sơn ở sát vách hắt xì một cái thật to:
"Là ai nhắc tới mình thế nhỉ?"