Rất nhiều năm sau đó, khi người ta hỏi ba người, đã bắt đầu xây dựng lên tất cả từ khi nào, vào giây phút nào. Bọn họ liền kiêu ngạo mà trả lời rằng:
- Năm 98, sạp bán tất… mười sáu tuổi!
Từ sau mười giờ hơn, người ở chợ đêm dần vơi bớt, những năm hiện tại không giống với thời đại sau này, chợ đêm cũng có thể mở đến sau nửa đêm. Người bình thường đều đi ngủ từ rất sớm, qua mười một giờ đêm là trên đường chẳng còn thấy được mấy bóng người rồi.
Những tiểu thương bắt đầu kéo nhau dọn hàng, ba thằng mãi cho đến lúc này mới rảnh rang được một chút xíu.
Lúc này mới phát hiện, áo T - shirt đều đã ướt đẫm hết mồ hôi.
Ngô Tiểu Tiện đặt mông ngồi xuống đất, phơi chân ra ngoài, giống như là đang nằm mơ vậy.
Lau lau cái mặt, giọt mồ hôi rơi xuống bên khóe môi vừa đắng lại vừa mặn.
Còn về những suy nghĩ, cảm tưởng…
Chẳng có suy nghĩ gì, lại càng chẳng có cảm tưởng, trong đầu chỉ có một câu muốn hỏi:
- Đầu Đá, chúng ta dọn hàng về chưa?
- Dọn!
Tề Lỗi đáp một câu, Đường Dịch và Ngô Ninh như được đại xá. Ngộ Tiểu Tiện đứng bật dậy từ trên mặt đất, loay hoay một hồi đã thu dọn xong sạp hàng.
Trước khi đi, còn không quên chào tạm biệt bà cô ở bên cạnh.
Ha, anh đây thật là một đứa trẻ hiểu chuyện mà!
Nhưng mà, cuối cùng lại nhiệt tình bổ sung thêm một câu:
- Cô ơi, ngày mai cô nên đổi vị trí đi cô, thời buổi này làm ăn khó khăn lắm cô ạ!
Như giáng thẳng một gậy vào bà cô, thằng ranh con, mày đợi đấy!
Cả một buổi tối, cơ bản bà ta chẳng bán được đôi vớ nào, làm ăn cũng chẳng thu về được nhiều như trước.
…
Ba thằng có thể nói là đi sớm về khuya, đẩy xe, quay về nhà của ông nội Tề.
Tề Lỗi đã hỏi xin chìa khóa nhà ông bà nội từ sớm, sợ là sẽ về muộn, làm phiền đến ông lão.
Kết quả, lén lén lút lút bước vào viện nhìn một cái thì nhìn thấy ông bà nội vẫn còn chưa ngủ, vẫn ngồi xem tivi ở trong phòng!
Lý do trả lời cho thắc mắc của ba thằng đó chính là, không ngủ được.
Điều này khiến cho Tề Lỗi cảm thấy vô cùng kỳ quái, nên biết là, từ sau khi ông nội làm phẫu thuật xong, còn chưa đến 9 giờ, bà nội sẽ nhấn ông nội nằm xuống giường, không cho ông thức khuya.
Sao ngày hôm nay đã mười một giờ rồi mà còn chưa ngủ?
Cũng không hỏi nhiều, dặn dò ông nội mau đi nghỉ sớm, sau đó vội vội vàng vàng đi về.
Trên đường đi về, ba thằng cưỡi xe đạp, phóng trên con đường vắng tanh, Đường Dịch và Ngô Ninh không còn nhốn nháo như lúc trước, một câu cũng chẳng nói.
Tề Lỗi biết nên cũng không nói lời nào, hai đứa nó cũng không dễ gì mà chấp nhận nhanh đến vậy. Mọi việc hôm nay hoàn toàn là bị bắt ép chứ chẳng còn cách nào khác, còn phải đợi thêm một quá trình nữa.
Nhưng không ngờ, Đường Tiểu Dịch lái xe phía trên cùng lại đột nhiên như phát điên, rú lên một tiếng từ trong cổ họng, tiếng hét giằng xé cả tâm can, cả con đường đều bị cậu ta hét cho tỉnh dậy.
Cậu ta vừa mới hét lên thì Ngô Tiểu Tiện cũng rống lên theo, dọa cho Tề Lỗi một phen khiếp vía.
Hai anh trai này, nhịn đến điên rồi!
...
Về đến nơi, ba người đi thẳng đến nhà của Tề Lỗi, vào đến trong nhà chỉ thấy ba người cha đang xem đá bóng, trận đá giữa Pháp và Paraguay.
Nhìn thấy ba người vừa về, Đường Thành Cương còn không quên nhắc nhở Đường Dịch:
- Thằng nhóc con, hai tháng tới chỉ cho một nghìn thôi, nhiều thêm một đồng cũng đừng nghĩ. Mày kiềm chế lại một chút cho ông đây, bớt phá của đi!
Nếu là ngày thường, chắc chắn Đường Dịch sẽ đi tới khóc lóc, la lối om sòm, để bố cậu ta tha mạng.
Nhưng mà bây giờ, haha!!
Đường Dịch hất hàm lên:
- Bố thích làm gì thì làm!
Nói xong liền đẩy Tề Lỗi và Ngô Ninh vào phòng của Tề Lỗi.
Đường Thành Cương hơi sửng sốt, ông quay sang bên trái nhìn cha Ngô một cái, rồi lại quay phải nhìn cha Tề một cái.
- Ha! Thằng khốn này giờ cũng đủ lông đủ cánh, có bản lĩnh quá rồi nhỉ.
Trong phòng hét lên một tiếng:
- Không xem đá bóng sao?
Nhưng là Tề Lỗi chui đầu ra khỏi phòng, nhìn TV mấy lần rồi cuối cùng ném lại một câu:
- Paraguay không có triển vọng, trận này Pháp ổn hơn.
- ....
- ....
- ....
Ba người cha nhất thời không nói gì, Pháp ổn sao? Chưa thấy có gì mà?
Đường Dịch vừa vào phòng, liền đóng cửa gỗ lại, còn Ngô Ninh thì kéo rèm cửa sổ lại thật chặt chẽ.
Sau đó, hai người mở to mắt nhìn Tề Lỗi:
- Mau mau! Lấy hết ra đi!
Thật ra Tề Lỗi cũng đã sớm không thể chờ đợi được, nếu để xây dựng một cửa hàng thì có thể nó chẳng là gì đối với cậu. Thế nhưng, sống lại năm mười sáu tuổi, không giống như thời điểm vừa mới bắt đầu cuộc sống, nó lại vô cùng có sức lôi cuốn.
Tại thời điểm này, cậu cũng muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thế nào là thành quả chiến đấu.
Cậu móc từ trong ngực ra một chiếc túi ni lông, ném lăn lóc lên trên giường. Một đống rất lớn, nó rất rất to.
Mắt Đường Dịch và Ngô Ninh đều lập tức phát sáng.
Tất cả đều là tiền, năm tệ mười tệ, một tệ hai tệ đều có, còn có cả hai tờ năm mươi đấy!
- Đếm đi! Đếm hết đi!
Đường Dịch xoa xoa bàn tay rồi nhào tới, ba người ngồi trên giường bắt đầu đếm tiền.
Trong cảnh đó, đống tài sản nhỏ chợt trở nên sống động.
Kích động đến hèn mọn, vừa đếm còn vừa liếm môi.
Cuối cùng, ba người đếm tất cả số tiền rồi lại đem số tiền đếm được cộng lại để xem kết quả thu hoạch được của tối nay.
- Bao nhiêu?
Đường Dịch gần như là gầm nhẹ lên, vừa kích động lại vừa không dám hành động mạnh, sợ ba người cha nghe thấy động tĩnh, không kịp chờ đợi trừng mắt nhìn Ngô Ninh.
Mà Ngô Ninh cầm bút trong tay, nhìn những chữ số được ghi ra mà ngẩn người.
- 9... 9999...
- 927!!
- Bao nhiêu!?
Đường Dịch không khỏi gào lên, lập tức sợ hãi nhìn về phía cửa phòng:
- Là thật hay giả!?
Ngô Ninh bày ra vẻ mặt nhức trứng:
- Là thật! Nhưng này...
Cậu nhìn về phía Tề Lỗi:
- Nhưng này khác xa so với những gì mà tao dự tính!
Nói gì đi nữa thì Ngô Ninh cũng xuất thân là "Thế gia kế toán", cho nên đối với việc ghi chép sổ sách một cách rõ ràng này cậu khá là để bụng.
Trong khi bán hàng, ngay cả ông nội Tề Lỗi cậu ta cũng đều lặng lẽ tính toán.
Mặc dù hôm nay bán được không ít, cũng phải bán được 300 đôi tất, nghĩa là một phần ba số hàng mà bọn họ nhập về.
Thế nhưng đừng quên, ba người họ vẫn còn đang đánh cược là Tề Lỗi bán rẻ.
300 đôi tất, cứ theo giá năm tệ ba đôi hoặc năm tệ hai đôi mà bán, thì cũng đã được khoảng 600 tệ rồi.
Mấy con số này, khiến Ngô Ninh rất giật mình.
Tuy rằng cứ theo như thế mà tính ra thì mỗi đôi tất chỉ lãi được có hai đến ba xu. Nhưng 300 đôi, cũng lãi được sáu mươi đến bảy mươi tệ.
Thế nhưng cậu ta không nghĩ tới lợi nhuận sẽ sai lệch nhiều hơn so với những gì mà cậu ta tính như vậy.
Nhiều hơn tận ba trăm tệ, ở đâu ra chứ?