Chương 37: Mục Tiêu

Đường Dịch và Ngô Ninh kích động đến mức không ngủ yên được, cũng không quay về nhà mình mà qua đêm luôn ở nhà của Tề Lỗi.

Nhà Tề Lỗi vốn còn có một phòng ngủ khác nữa, nhưng hai người lại không làm vậy mà chen nhau ngủ trong phòng Tề Lỗi.

Trải chiếu trên mặt đất, lại trải thêm hai tấm đệm, thế là xong.

Cũng không cần Tề Lỗi phải ra tay, hai người tự mình thu xếp xong xuôi, hiển nhiên đây cũng không phải lần đầu họ ở lại.

Tắt đèn đi, sát vách vẫn còn mơ hồ nghe thấy tiếng của TV, là Hoàng Kiện Tường đang giải thích trận đấu của Brazil.

Chỉ là thiếu đi đoạn bình luận kinh điển "hậu vệ cánh trái vĩ đại của Ý" của lão Hoàng, nên cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.

Đường Dịch và Ngô Ninh vốn thích chơi đá bóng, mà cũng thích xem đá bóng, nhưng giờ không có tâm tư để ý đến nó.

Hai người nhìn trần nhà, trong căn phòng mờ tối, bốn con mắt mở to sáng trưng.

Im lặng hồi lâu, Ngô Ninh đột nhiên mở miệng:

- Đầu đá, tao cứ cảm giác gần đây mày rất khác.

Tề Lỗi nằm trên giường, âm thầm cười:

- Khác chỗ nào? Đẹp trai hơn mày à?

Ngô Ninh:

- Không thể nào nhé, nhưng vẫn có sự khác biệt.

Sau đó lại nghiêm nghị nói:

- Cũng không biết nói thế nào. Tao chỉ cảm thấy, lúc trước mày cùng lắm mới ở cấp 9 Dã Cẩu Quyền, ngay cả Cửu dương thần công cũng chưa từng học, đã muốn một mình đấu với mười đại cao thủ.

- Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, mày đã không còn giống lúc trước nữa rồi. Dã Cẩu Quyền cấp 10, gặp kẻ nào giây kẻ đó.

- À!

Tề Lỗi cảm thán một tiếng, kiểu so sánh này khiến cậu cảm thấy mình như thằng ngu.

Dã Cẩu Quyền là kỹ năng ban đầu của các nhân vật chính trong trò chơi giả lập "Kim Dung Quần Hiệp Truyện" do studio Hà Lạc phát triển năm 1996.

Lúc bắt đầu nhân vật có kỹ năng yếu nhất là một đấu sĩ rác rưởi.

Nhưng có một bối cảnh rất thú vị trong trò chơi, chỉ cần các người chịu khó tập luyện đến đủ cấp 10 Dã Cẩu Quyền, thì nó sẽ từ yếu nhất biến thành mạnh nhất, đòn đánh ra rất bủng nổ. Nó và Cửu dương thần công được xưng là kỹ năng tấn công nhóm và đơn lẻ mạnh nhất trong Kim Dung.

Thế cho nên, Dã Cẩu Quyền cấp 9 tượng trưng cho thực lực yếu kém, còn Dã Cẩu Quyền cấp 10 là bất khả chiến bại.

Cậu thầm thở dài:

- Nó không bí ẩn như mày nói, nhưng tao nghĩ là...

- Mày nghĩ cái gì?

Đường Dịch cũng đưa ánh mắt nhìn sang chờ đáp án của Tề Lỗi. Đoán nhất định sẽ là một câu trả lời rất sâu sắc.

Tề Lỗi dừng một chút, thở sâu:

- Tao nghĩ... Từ trước tới giờ tao chưa từng chăm chú làm một chuyện gì đó, thế nện hiện tại tao muốn làm tất cả mọi chuyện thật tốt!

- Đ*t mẹ mày!

Hai người cùng trợn trắng mắt, có muốn nghiêm túc không thế hả.

Đường Dịch trở mình:

- Nhưng mà, anh em chúng ta đúng là vô địch nha! Hôm nay mới biết, dáng vẻ kiếm tiền rất đáng sợ mà lão Đường nói, lại rất nhẹ nhàng nha!

Ngô Ninh gật đầu:

- Tao rất mạnh! Có thể đánh được mười người!

Đườnh Dịch còn trực tiếp bật dậy:

- Hay là, chúng ta nộp tiền đút lót đi? Có thể hù chết ông già nhà tao!

Ngô Tiểu Tiện choáng váng:

- Chúng ta nộp? Làm vậy... Quá trâu bò nhỉ?

- Phải không?”

Đường Dịch trưng ra vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi:

- Đợi khi công bố thành tích, ông già nhà tao, ông Ngô nhà mày, chắc chắn lại giả vờ đứng đắn dạy dỗ một trận, nói cái gì học tập không tốt khiến gia đình mất mặt, đồ phá gia chi tử gì gì đó, quở trách anh em chúng ta.

- Đến lúc đó, anh đây sẽ đập thẳng đống tiền đút lót kia xuống, anh đây không học tập, anh đây thích thế đấy

Kết quả Tề Lỗi không nhịn được, tiếp lời một câu:

- Chỉ là trò chơi.

- Đúng!

Đường Dịch không biết ngoan cố là gì, vẫn cảm thấy mình nói quá đúng:

- Có tiền! Đúng là tốt thật! Muốn chơi thế nào thì chơi nhỉ?

Lúc này, căn phòng chìm trong bóng tối, Tề Lỗi chỉ có thể nhìn thấy hai hàm răng trắng tinh.

Đường Tiểu Dịch và Ngô Tiểu Tiện kiếm được tiền không phải mua walkman, không phải ôm một đống tiền giấy tiêu xài thỏa thích, thì chính là muốn ác ý chỉnh đốn người lớn trong nhà, đối với hai cậu nhóc choai choai mười sáu tuổi mà nói, có thể ổn trọng như vậy, đúng là hiếm có.

Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến điều kiện gia đình của hai người.

Đối mặt với tiền tài dụ hoặc vẫn có thể giữ vững lòng trấn định, rất nhiều người trưởng thành chưa chắc đã làm được.

Nhưng mà trong lòng Tề Lỗi lại đang cười thầm, đối với chuyện kiếm tiền dễ dàng hắn không dám gật bừa. Cuộc sống từ trước tới giờ chưa bao giờ là trò chơi, sao có thể nhẹ nhàng như vậy?

Mặc dù có người từng trải Tề Lỗi ở bên cạnh chỉ điểm, nhưng sau này nhất định vẫn sẽ gặp phải không ít khó khăn.

Cứ chờ xem, đừng tưởng rằng mở đầu rất thuận lời là mọi chuyện đều tốt đẹp, giai đoạn sầu muộn còn ở phía sau!

Ngày hôm sau, Tề Lỗi tỉnh giấc đầu tiên, khi ra ngoài rửa mặt, mẹ hắn đang nấu đồ ăn sáng trong phòng bếp.

Nhà họ Tề sống trong căn phòng cũ, đường ống nước sau này mới lắp thêm vào, cho nên trong phòng vệ sinh nho nhỏ, chỉ có bệ ngồi xổm và vòi tắm hoa sen.

Chỗ đánh răng rửa mặt ở trong phòng xông hơi hoặc là phòng bếp, thiết kế này phù hợp với dân cư phương bắc.

Nhìn thấy hôm nay hắn dậy rất sớm, Quách Lệ Hoa không khỏi dặn dò một câu:

- Đến giờ cơm thì về nhà ăn cơm, mấy ngày rồi không thấy bóng dáng ba đứa con đâu.

Tính ra thì, từ sau ngày thi cấp ba, ba người bọn họ đã không ăn cơm tối ở nhà rồi.

Tề Lỗi đáp lời, trong lòng lại biết rõ không có khả năng.

Buổi tối phải đến chợ đêm, ăn cơm ở nhà không kịp.

Sau khi ăn sáng xong, Quách Lệ Hoa và Tề Quốc Quân đi làm, trong nhà chỉ còn lại ba bọn họ.

Nếu như ngày thường, chắc chắn bọn họ đã ra ngoài chơi rồi, làm việc ở quán nét, nhưng mà hôm nay, không ai muốn ra ngoài.

Đường Dịch bỏ số tiền tối hôm qua kiếm được ra đếm lại một lần, xác định không phải nằm mơ, lại ôm đàn ghi-ta ngủ bù.

Ngô Ninh thì ngồi đó ngẩn người, hai ngày nay bọn họ đều mệt muốn chết, muốn nghỉ ngơi một lát cũng không được.

Trong khoảng thời gian đó bọn họ nói chuyện linh tinh không ít.

Đột nhiên Ngô Ninh nhắc tới chuyện, trong trường thi của Tề Lỗi có một cô nữ sinh tóc ngắn, tuy rằng chỉ nhìn vài lần, nhưng trên người cô bé kia có khí chất không miêu tả được, rất có sức hấp dẫn.

Ngô Tiểu Tiện giống như buồn bực vô cớ vì mối tình đầu, tiếc nuối lúc ấy không dũng cảm bước đến hỏi xin số điện thoại.

Tiếp đó quở trách Tề Lỗi nhát gan, ngồi gần lâu như vậy cũng không tiến triển chút nào, đúng là mất hết thể diện của ba anh em.

Tất nhiên Đường Dịch cũng dần dần quay sang hóng chuyện, truy hỏi về tướng mạo, về mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của cô bé kia, cuối cùng trong đầu lại tự bổ sung hình ảnh tiên tử tuyệt thế, dáng vẻ giống Tiểu Long Nữ đương đại, âm thầm ngây ngất rất lâu.

Đương nhiên, quở trách Tề Lỗi khoa trương không ít.

Tề Lỗi chỉ cười tiếp nhận.